DÒNG THƠ THỨ CHÍN - Trang 493

Những người khác trong thang máy nháy mắt an tĩnh như gà, ánh mắt

nhìn chằm chằm hai người đã thay đổi, ban đầu là kinh diễm sau biến thành
một loại hưng phấn kì lạ.

Đường Ngộ liếc cậu ta, “Câm miệng!”

Tạ Cảnh Phi quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cậu ta sợ lát nữa lại không cẩn thận nói sai gì đó sẽ bị Đường Ngộ

khâu miệng lại, nên một chữ cũng không dám nói bậy, thành thành thật thật
cùng anh ra khỏi khu dạy học.

Đại học Chính pháp diện tích không nhỏ, từ khu dạy học đến cổng chỗ

Tạ Cảnh Phi đậu xe đi bộ ước chừng còn hơn 15 phút lận.

Chờ đến khi lên xe, hai bên thái dương đã mướt mồ hloi.

Tạ Cảnh Phi quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên ghế phó lại, “Đưa

cậu về bệnh viện?”

Đường Ngộ hạ tầm mắt, dừng trên logo giữa vô lăng, Tạ Cảnh Phi

bừng tỉnh đại ngộ: “Nga nga nga…… Xe của Ngộ ca a……”

Cậu ta sợ Đường Ngộ lái xe mệt, nên mới chủ động xin giết giặc, đi

làm tài xế.

Tạ Cảnh Phi thở dài: “Ngộ ca, quả nhiên tớ yêu cậu nhất."

Cậu ta mới vừa xuống máy bay đã lái xe tới đưa anh đi, nói không yêu

anh thì cũng chả có ai tin, Tạ Cảnh Phi nhất thời hứng khởi, hát một bài rất
hợp không khí ——

《Người yêu em nhất là anh》.

Đường Ngộ giơ tay che che mắt, đầu hơi hơi nặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.