Ngẫm lại đều cảm thấy xấu hổ.
Diệp Già Lam mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã nghe anh nói
tiếp: “Bác sĩ Diệp, cơm nước xong tới văn phòng chúng tôi một chuyến.”
“…… A?”
“Có việc nói với cô.”
“……”
“Chính sự.”
“…… Được.”
Ánh mắt Hứa Luyến xoay qua xoay lại trên giữa hai người, thấy thế
nào cũng không bình thường.
Đường Ngộ lại nghiêng đầu liếc nhìn cô nàng một cái, “Tôi không
thích ngực bự.”
Hứa Luyến: “……”
Mặt Diệp Già Lam nóng lên, hận không thể tìm khe nứt chui vào.
Rõ ràng những lời này là Hứa Luyến nói, nhưng lại qua miệng Đường
Ngộ một lần, giống như là công khai xử tội, không cho cô chỗ dung thân.
Người này lại cố tình, mặt không đỏ tim không loạn, đến liếc cũng chả
thèm liếc hai người bọn cô, bước vào thang máy xuống dưới lầu trước.
Hứa Luyến bất giác thở hắt ra: “Thính lực thật tốt.”
Diệp Già Lam: “……”
-