DÒNG THỜI GIAN - Trang 288

35:31:11

Edward Johnston mặc một cái áo chẽn màu xanh da trời đậm và quần tất
màu đen; trang phục khá giản dị, ít đường thêu và hình vẽ, làm ông mang
dáng dấp một vị học giả bảo thủ. Ông thực sự có thể đóng giả làm một ký
lục đi hành hương từ London, Marek nghĩ. Có lẽ đây là cách ăn mặc của
Geoffrey Chaucer, một ký lục khác cùng thời đại này, khi ông ta thực hiện
cuộc hành hương của chính mình.

Giáo sư thờ ơ bước ra ngoài nắng, rồi có hơi loạng choạng một chút.

Họ chạy vội tới bên cạnh và thấy ông đang thở hổn hển. Những từ đầu tiên
của ông là, “Mọi người có chip định vị chứ?”

“Có ạ,” Marek nói.

“Chỉ có hai người các em thôi à?”

“Không ạ. Có cả Chris nữa. Nhưng cậu ấy không có ở đây.”

Johnston lắc đầu bực tức. “Được rồi. Nhanh nào, mọi chuyện là thế

này. Oliver đang ở Castelgard” – ông hất hàm ra dấu về hướng thị trấn bên
sông – “nhưng ông ta muốn chuyển tới La Roque, trước khi Arnaut tới. Nỗi
sợ lớn nhất của ông ta là đường hầm bí mật đâm vào La Roque kia. Oliver
muốn biết nó ở đâu. Tất cả mọi người quanh đây đều điên lên vì nó, vì cả
Oliver lẫn Arnaut đều cực kỳ muốn có nó. Nó là chìa khóa mở tất cả mọi
thứ. Mọi người ở đây nghĩ thầy là một nhà thông thái. Vị tu viện trưởng nhờ
thầy nghiên cứu các tài liệu cũ và thầy đã thấy…”

Cánh cửa sau lưng họ bật mở và đám lính mặc áo choàng đỏ nâu pha

xám xông tới chỗ họ. Những người lính xô Marek và Kate, đẩy họ ra một
cách thô bạo, suýt nữa làm tuột mất bộ tóc giả của Kate. Nhưng họ rất cẩn
thận với Giáo sư, không hề chạm vào ông, chỉ đi hai bên sườn ông thôi.
Những người lính dường như khá tôn trọng ông, như thể một đội cận vệ vậy.
Đứng dậy và phủi hết bụi, Marek có cảm giác rằng họ đã được dặn là không
được làm ông bị thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.