DÒNG THỜI GIAN - Trang 468

09:57:02

Trong phòng thí nghiệm của công ty ITC, David Stern bước ra khỏi khu vực
đặt cỗ máy nguyên mẫu. Anh ta nhìn vào đống thiết bị điện tử bị dán lại với
nhau mà mình đã lắp ráp và thử nghiệm suốt năm tiếng vừa rồi.

“Là thế đấy,” anh ta nói. “Tôi sẽ gửi cho họ một lời nhắn.”

Giờ trong phòng thí nghiệm đã tối rồi; những ô cửa kính đã tối sầm lại.

Anh ta nói, “Ở đó giờ là mấy giờ vậy?”

Gordon đếm ngón tay. “Họ đến khoảng lúc tám giờ sáng. Đã qua hai

mươi bảy giờ rồi. Thế nên giờ là mười một giờ sáng, ngày hôm sau.”

“Được rồi. Chắc sẽ phải được thôi.”

Stern đã chế tạo được thiết bị liên lạc điện tử này, mặc kệ hai lập luận

mạnh mẽ của Gordon cho rằng việc như vậy là không thể thực hiện được.
Gordon nói rằng anh không thể gửi lời nhắn về lại đó được vì anh không
biết là cỗ máy sẽ hạ cánh xuống đâu. Theo thống kê, tỷ lệ cao là cỗ máy sẽ
hạ cánh xuống nơi không có đội khảo cổ. Thế nên họ chẳng bao giờ thấy
được lời nhắn hết. Vấn đề thứ hai là anh chẳng biết được là họ có nhận được
lời nhắn đó hay không.

Nhưng Stern đã giải quyết cả hai trở ngại đó một cách cực kỳ đơn giản.

Hệ thống của anh ta gồm có một cái tai nghe truyền/nhận, cùng loại với cái
đội du hành dùng, và hai băng ghi âm nhỏ. Cuộn băng ghi âm đầu tiên
truyền tin nhắn. Cuộn thứ hai ghi lại xem có bất cứ tin nhắn nào được truyền
tới cái tai nhận không. Cả hệ thống là, như Gordon đã đặt tên cho nó một
cách đầy tự hào, một cái máy trả lời đa vũ trụ.

Stern ghi lại một tin nhắn nói rằng, “David đây. Mọi người đã đi được

hai mươi bảy tiếng rồi. Đừng cố quay lại cho tới khi đã được đủ ba mươi hai
tiếng. Rồi đến lúc đó, chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho mọi người. Trong
khi đó thì hãy báo cho chúng tôi biết là liệu mọi người có ổn không. Chỉ cần
nói và nó sẽ được ghi lại ngay. Giờ thì tạm biệt. Hẹn sớm gặp lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.