DÒNG THỜI GIAN - Trang 292

chút do dự. Chris nghe thấy tiếng chân mình rậm rịch trên cây cầu gỗ. Có
hai người lính canh trước cổng. Anh thấy người mình căng lên khi tiến lại
gần.

Nhưng những người lính canh chẳng mảy may chú ý gì hết. Một người

lơ đãng gật đầu về phía họ; người kia đang xoay lưng lại và cạo bùn khỏi
giày mình.

Chris ngạc nhiên trước sự thờ ơ của họ. “Họ không canh cổng vào à?”

“Sao họ phải canh chứ?” cậu bé nói. “Giờ là ban ngày. Và chúng ta

chẳng bị ai tấn công hết.”

Ba người phụ nữ, đầu quấn khăn trắng, để lộ mỗi khuôn mặt, đang đeo

những chiếc giỏ nhỏ và đi ra khỏi thành. Những người lính canh lần nữa lại
chẳng mấy chú ý. Vừa cười vừa nói, những người phụ nữ cứ thế đi qua –
chẳng hề bị hoạnh họe gì.

Chris nhận ra rằng anh đang phải đối mặt với một trong những sai lệch

lịch sử đã ăn sâu vào tâm trí đến nỗi chẳng ai buồn xem xét lại nó hết. Lâu
đài là những pháo đài cố thủ, và chúng luôn có đường ra lối lại cẩn thận –
hào, cầu kéo, vân vân. Và tất cả mọi người đều nghĩ rằng cái lối ra vào ấy
luôn được canh phòng cẩn mật tất cả mọi lúc.

Nhưng, như cậu bé đã nói, sao phải thế chứ? Vào thời bình, lâu đài là

một trung tâm xã hội nhộn nhịp, mọi người đến và đi để gặp lãnh chúa, để
giao hàng hóa. Chẳng có lý do gì để phải canh gác nó hết. Đặc biệt là, như
cậu bé đã nói, vào ban ngày.

Chris thấy mình nghĩ về những tòa nhà công sở hiện đại, chỉ có bảo vệ

vào buổi đêm ; vào ban ngày, bảo vệ cũng có mặt, nhưng chỉ để hướng dẫn
thông tin. Và có lẽ đó cũng là việc những người lính canh ở đây đang làm.

Mặt khác…

Khi đi qua cánh cổng, anh liếc nhìn về phía những hàng giáo phòng vệ

– khung sắt to nặng giờ được kéo lên phía trên đầu anh. Cái khung sắt ấy sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.