tiếng.
“Trò ấy đi tìm lối đi bí mật ở đâu?”
“Ở nhà nguyện xanh.”
Johnston thở dài. “Chìa khóa của Marcel chỉ đến đấy à?”
“Vâng.”
“Và trò ấy đi một mình à?”
“Vâng.”
Johnston lắc đầu. “Không ai lại đến đó cả.”
“Tại sao ạ?”
“Người ta nói là nhà nguyện xanh được một hiệp sĩ điên canh giữ. Họ
nói rằng người yêu của anh ta đã chết ở đó và rằng anh ta đã đau khổ đến độ
mất trí. Anh ta đã nhốt chị của nàng vào một tòa lâu đài gần đấy, và giờ anh
ta đang giết tất cả những ai dám đến gần tòa lâu đài đó, hay nhà nguyện
cũng vậy.”
“Thầy có nghĩ những điều đó là sự thật không?” Marek nói.
Johnston nhún vai. “Chẳng ai biết được,” ông nói. “Vì chẳng ai sống
sót trở về hết.”