DÒNG THỜI GIAN - Trang 625

“Vì nó chẳng liên quan gì đến họ hết,” Doniger nói.

“Họ đã mạo hiểm cả tính mạng…”

“Họ tự nguyện.”

“Nhưng họ…”

“Ô, kệ mẹ bọn họ đi,” Doniger nói. “Mấy mối lo bất chợt này là gì vậy?

Ai quan tâm chứ? Họ chỉ là một lũ sử gia mà thôi – họ cũng sẽ chẳng có
việc làm trừ khi họ làm cho tôi.”

Gordon không trả lời. Anh đang nhìn qua vai Doniger. Doniger chậm

rãi quay người lại.

Johnston đang đứng đó, cùng cô gái, giờ tóc đã cắt ngắn, và một trong

số những nam thanh niên. Họ trông thật bẩn thỉu, rách rưới, và đầy máu. Họ
đang đứng cạnh một cái màn hình máy tính, hiển thị cảnh trong khán phòng.
Những thành viên ban quản trị giờ đang rời phòng, khán đài đã trống trơn.
Nhưng họ chắc chắn đã nghe bài diễn thuyết, hoặc ít nhất cũng là một phần.

“Ồ,” Doniger nói, đột nhiên mỉm cười, “tôi rất vui khi thấy mọi người

đã quay trở lại.”

“Chúng tôi cũng vậy.” Johnston nói. Nhưng ông không hề mỉm cười.

Chẳng ai nói gì hết.

Họ chỉ nhìn chằm chằm vào gã.

“Ô, kệ mẹ mấy người,” gã nói. Gã quay về phía Gordon. “Sao anh lại

đưa tôi tới đây? Vì những nhà sử học buồn lòng à? Đây là tương lai, dù họ
có thích nó hay không. Tôi không có thời gian cho mấy thứ vớ vẩn này. Tôi
có cả một cái công ty để điều hành đấy.”

Nhưng Gordon đang cầm một chiếc bình xịt nhỏ trong tay. “Đã có vài

cuộc thảo luận, Bob,” anh nói. “Chúng tôi nghĩ là giờ công ty cần ai đó điềm
đạm hơn.”

Có một tiếng xịt. Doniger ngửi thấy một mùi cay cay, như ê te.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.