Như thường lệ ông lên phòng lạnh ở lầu hai, chọn vị trí quen thuộc.
Ông hỏi một cô tiếp viên:
- Vân tới chưa?
- Hôm nay Vân trực ở vũ trường.
Ông leo một cầu thang nữa để lên vũ trường. Người gác đẩy cánh cửa
kính và những âm thanh bùng bùng xô vào ngực ông.
Hai cô gái ra chào và dẫn ông đến một bàn trống. Ông nhìn quanh và
thấy Thuỳ Vân đang nhún nhảy với một đám thanh niên tóc tai đủ kiểu.
Dường như cô đang say, mặt ửng đỏ, chân bước vấp váp, đôi lúc ngã vào
vòng tay của đám con trai la hét.
Nhạc gầm thét, lặp đi lặp lại mãi một tiết tấu đơn giản. Lúc ấy nếu như
ông có hét lên gọi tên cô thì cô cũng không nghe. Cô không nhìn thấy ông
và thỉnh thoảng trong những cú xoay người cô lại quay lưng về phía ông.
Quần short ngắn quá. Vòng số 4 thật đẹp.
Ông ghé sát tai một cô tiếp viên.
- Nhờ em đến nói với Thuỳ Vân là có ông Duy muốn gặp.
Cô gái đứng lên, lẩn vào đám người nhảy nhót hỗn loạn. Lát sau cô trở
lại, ngồi xuống.
Ông hỏi:
- Em đã nói giúp chưa?
- Nói rồi. Em nói có ông Duy muốn gặp. Cổ hỏi: "Duy nào?" rồi tiếp
tục nhảy.
Ông móc tờ giấy bạc 100.000 trả công cho cô gái rồi đứng dậy.
Ông xuống tầng hai, ngồi vào chỗ lúc nãy để cho tâm trí bình tĩnh trở
lại. Ông gọi một ly trà Lipton và đốt điếu thuốc. Có gì phải bất ngờ. Chẳng
qua cô ta cũng vì sinh kế mà thôi. Ngụm trà đem lại chút thanh thản.
Một cô gái đến ngồi cạnh ông.
- Hôm nay không gặp được người yêu buồn lắm phải không, anh Duy?
- Sao biết anh tên Duy?
- Ở quán này ai mà không biết anh.
- Anh có gì đặc biệt đâu?