BỐN
N
hư một chiếc lá, xanh tốt nhờ ánh sáng mặt trời, ông đã trẻ lại nhờ
cô gái ấy. Cô toả sáng giữa bóng tối, cô ửng đỏ giữa đời ông như một mặt
trời nhỏ, mới mẻ và rực rỡ.
Những ngày sau đó ông ôm cái mặt trời trẻ trung ấy đi qua phố, đi dọc
những bờ sông, đi âm thầm trong những hoàng hôn ngoại ô thành phố.
Ông không cần ăn, không cần ngủ. Ông sống nhờ năng lượng của cô
gái.
Thời gian ngừng lại. Sáng sớm cũng như hoàng hôn. Cả hai đều lộng
lẫy. Ông nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô trên những đám mây đọng nắng
xế. Đôi mắt ấy khuyến khích ông, rủ rê ông đi hoài, đi suốt chiều dài của
hoàng hôn cho đến khi nắng tắt. Ông lại nhìn thấy mái tóc cô bay trong
đêm. Nó lấp lánh sáng như những sợi tơ mảnh khảnh.
Trong trí ông hiện ra những dòng chữ. Ông lẩm nhẩm đọc và tìm một
cái ghế đá để viết.
Một chút nắng hoàng hôn còn sót lại
Đưa anh đi tìm đôi mắt em cười
Một chút gió từ mùa Thu thổi tới
Gọi anh về cùng mái tóc em bay
°
Có gì vui trong phố chiều nay
Mà anh cứ đi hoài không biết mỏi?
Anh đã hiểu, mặc dù không ai nói:
Có một chút em trong lồng lộng đất trời.
Ông đắc ý quá, tự cho đó là bài thơ tình hay nhất thế giới. Và như một
chàng trai trẻ, ông chạy xe rất nhanh tới quán cà phê SDT tìm Thuỳ Vân.