- Anh đọc đi.
- Em có nhớ là em từng cắt liên lạc với anh trong hai tháng trời
không? Lúc đó ngày nào anh cũng chờ điện thoại của em.
- Sao anh không gọi em?
- Anh gọi rất nhiều lần nhưng lúc thì tắt máy, lúc thì đổ chuông nhưng
không ai nghe. Suốt hai tháng như vậy. Anh không biết em đi đâu? Em đã
gặp chuyện gì. Và ngày nào anh cũng chờ điện thoại.
Anh ngồi chờ điện thoại
Như chờ bước chân về
Điện thoại như đã chết
Nằm lả trên bàn tay
Điện thoại như con chim
Rũ cánh trên hè phố
Anh đặt giữa bàn tay
Nó không còn hơi thở
Nó sống bằng giọng em
Cũng giống như anh vậy
Không nghe được lời em
Sẽ chết vì thương nhớ
Thuỳ Vân ngả đầu lên vai ông. Ông cảm thấy có mùi khói nhưng
không biết nó là gì.
Ông mở túi xách lấy tập thơ.
- Anh ký tặng em đi.
- Anh đã ký rồi.
Và ông đưa cuốn sách cho Thuỳ Vân.
Cô nói:
- Cám ơn anh rất nhiều. Bài thơ hay lắm. Em rất xúc động. Em cảm
thấy có lỗi với anh.
- Tại sao lại có lỗi?
- Em không xứng đáng với tình cảm anh dành cho em. Em thật có lỗi.
Ông vuốt tóc cô gái như đang vỗ về đứa con của mình. Ông nói:
- Trao được tập thơ cho em là anh vui lắm rồi. Thôi em về đi.