Thuỳ Vân định bước qua nhưng bỗng chú ý tới chiếc xe máy và cái
bảng số của nó. Cô sững sờ dừng lại.
- Trời ơi! Sao anh lại ngồi đây giờ này?
Người đàn ông mở mắt ra. Có vẻ như ông không ngạc nhiên. Ông nói:
- Anh ngồi đây chờ em.
- Sao anh biết em ra ngoài mà chờ?
- Lúc tối anh đến quán SDT. Cúp điện. Anh đi lang thang rất lâu. Và
anh đã đến nhà em nhưng ở đó người ta nói em đi làm chưa về. Anh nghĩ là
em đi mua sắm cái gì đó nên ngồi đây chờ.
Vân ngồi xuống bên cạnh ông, nắm lấy bàn tay ông. Cô nói:
- Thực ra là em ở nhà. Nhưng em không ngủ được. Ba giờ sáng em đói
quá nên đi kiếm cái gì ăn.
- Tại sao em không ngủ được?
- Em nghĩ mình không có tương lai. Em buồn.
- Em có nghĩ tới anh không?
- Em vẫn thường nghĩ tới anh. Đôi khi em tự hỏi: tại sao anh lại xuất
hiện trong đời em. Để làm gì?
- Anh nhớ có lần em nói: "Em thật may mắn được quen biết một người
như anh." Nếu lời đó là thật thì anh xuất hiện trong đời em là để đem lại
cho em sự may mắn. Còn bây giờ thì em về đi. Cố ngủ một chút.
- Lỡ giấc rồi, em không ngủ được đâu. Em ngồi chơi với anh một lát
nữa.
Ông cầm bàn tay của cô gái lên hôn. Ông nói:
- Anh vừa in xong một tập thơ. Khi chiều anh đến nhà in lấy một cuốn.
- Anh viết về cái gì vậy?
- Về em.
- Về em sao?
- Từ khi mới quen em, anh làm được gần năm chục bài để nịnh em
nhưng anh muốn giấu, định bụng khi nào in xong thành sách sẽ tặng em.
- Anh lấy cho em coi đi.
- Anh sẽ lấy ngay bây giờ, nhưng anh muốn đọc cho em nghe một bài.
Có được không?