Cô thấy Bảo đang trộn lẫn vào thân xác cô như một ảo ảnh.
Đó là một cuộc đấu không phải chỉ giữa cô và người bạn trai mà cô
còn phải tiếp chiêu với ma tuý. Nó giống như con thuỷ quái ẩn mình dưới
đáy biển, nó im lặng nhưng lì lợm. Nó phủ lên cô những đợt sóng nối tiếp.
Những đợt sóng không quá thô bạo nhưng cũng không nhẹ nhàng. Những
đợt sóng dâng lên, ửng sáng, trườn trên da thịt cô như một cơ thể ấm áp, và
ẩm ướt như đôi môi đa tình của đại dương.
Cô quên người tình đang nằm bên cô, đang ôm ấp cô. Cô quên cả bản
thân mình. Cô tan biến vào hư không, mất hút trong im lặng.
Cô không biết mình còn sống hay đã chết, đang thức hay đã thiếp đi,
hay đang nằm mơ?
°
Bảo thì khác. Hắn đã từng trải chinh chiến. Một cữ thuốc đối với hắn
không là gì cả. Hắn lục xách tìm một liều nữa nhưng không có. Hắn thấy
bứt rứt như kiến bò trong xương. Hắn bấm điện thoại:
- Mày còn không?
- Còn. Qua đây chơi tiếp đi.
Bảo mở cửa, sang phòng 304 đối diện phòng hắn. Và khi hắn vừa
bước ra khỏi phòng thì một tốp nam nữ đã lẻn vô. Thấy Thuỳ Vân nằm
thiêm thiếp trên giường chúng bước rất nhẹ đến ngồi ở một góc phòng.
Chúng gồm hai tốp. Tốp thứ nhất có ba đứa, hai nam một nữ, trải cái
mền xuống nền nhà, bày bộ bài xì phé ra.
Đứa con gái nói:
- Ai thua bị quẹt lọ nghẹ lên mặt.
- Không chơi kiểu đó. Một thằng nhóc nói. Ai thua thì phải cởi đồ.
- OK. Cởi quần trước hay áo trước?
- Áo trước.
Những lá bài được ném ra chiếu.
Tốp thứ hai là một cặp nam nữ đang bị ma tuý kích dục cao độ. Chúng
không kịp cởi quần áo. Chúng bứt tung. Đứt nút.
Thuỳ Vân vẫn không hề hay biết gì cả. Cô đang chìm đắm vào thế giới
hoang tưởng của mình, một thế giới trắng như sương mù, mênh mông và