ĐỐT ĐỜI - Trang 14

"Người mẫu của anh phải là: ốm nhách, đen thui, xẹp lép."
"Chết tôi rồi! Cô gái la lên và quay lưng. Thấy ghét!"
Thực ra ông không nói đùa. Ông thích những cô gái ốm nhách như

Thuỳ Vân vậy. Dáng của cô rất đẹp.

"Em có một cái vòng rất quyến rũ nhưng lại không có tên trong ba cái

vòng em nói lúc nãy."

"Đó là vòng gì?"
"Vòng số 4."
"Vòng số 4 là vòng gì?"
"Vòng đùi. Anh có viết một bài báo về vòng số 4."
"Có đó không, đưa em coi."
Sắp tới quán, ông cho xe chạy chậm lại và nghĩ không biết tối nay

Thuỳ Vân mặc gì.

Nhưng khi đến quán cà phê SDT thì thấy tối thui. Đèn đóm tắt hết.

Hỏi chung quanh thì đáp: cúp điện.

Thở dài và quay đi. Đi đâu? Ông nghĩ là mình nên đi loanh quanh một

lát, biết đâu sẽ có điện trở lại. Rồi ông đi vòng quanh khu vực quán cà phê
SDT, buồn đến nỗi không nghĩ tới việc kiếm cái gì đó để ăn. Rồi cứ chạy
xe vòng vòng như con chuột bạch chạy trong chiếc lồng sắt.

Vẫn không thấy quán cà phê có điện trở lại. Vẫn không thấy phố xá,

không thấy xe cộ, chỉ thấy cái bìa sách và một cô Catherine Deneuve cao
hơn ông hai phân, mắt một mí, tóc nâu đen và mang sandale.

Thế rồi chiếc xe ho khục khặc mấy tiếng và dừng lại. Hết xăng. Thuỳ

Vân ơi, anh yêu em đến hết xăng rồi nè.

Ông dẫn bộ, chẳng biết cây xăng ở đâu. Mồ hôi chảy ròng ròng, hai

chân mỏi rời. Khổ thân cho lão già mất nết, không lo vô chùa tụng kinh
sám hối mà đi theo gái đến nỗi này.

°
Quán cà phê cúp điện.
Thuỳ Vân vừa ra khỏi quán đã thấy Bảo chờ sẵn bên lề đường.
- Anh sẽ dành cho em một sự ngạc nhiên.
- Thật sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.