Tiểu Tiểu chỉ mải mê xem áo khoác lông chồn màu tím miệng thì thúc
giục:” Nhanh lên một chút! Ngươi phải chịu trách nhiệm giúp ta mua đồ
thật, nếu không ta tuyệt không rời đi!"
Gia Luật Long Khánh hồ nghi nhìn Hoàn Nhan Duẫn Đôn một chút,
mà Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì nhìn hắn cười.
"Mau tới! Đây là ta muốn mua cho Yến Ẩn, nếu mua phải hàng giả,
hắn biết được sẽ cười ta chết mất!"
Gia Luật Long Khánh từ từ đi về phía Tiểu Tiểu, Hoàn Nhan Duẫn
Đôn cùng tộc nhân tự động lui lại sang bên. Hắn đứng ở sau lưng nàng
thăm dò.
"Thật sự." Hắn nói.
"Đương nhiên là thật? Thật tốt quá, ta đây liền... di?" Đây không phải
là thanh âm của Hoàn Nhan Duẫn Đôn! Ngược lại hình như là —— Tiểu
Tiểu đột nhiên xoay người. "A! Yến Ẩn!" Sau một tiếng thét chói tai, nàng
liền nhảy lên trên người Gia Luật Long Khánh, giống như khỉ con vịn khỉ
mẹ giắt lên trên người hắn, hai tay ôm chặt cổ của hắn, hai chân mặc
trường sam màu trắng kẹp hông của hắn, vạt áo giống như cây quạt rủ
xuống trước chân hắn, bộ dáng kia nói khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy
nhiêu:” Ta rất nhớ ngươi đó! Yến Ẩn, làm sao ngươi chậm như vậy mới
đến!”
Gia Luật Long Khánh ôm nàng. "Được rồi, xuống đi! Trước mặt mọi
người, như vậy rất khó coi."
Không nghĩ tới Tiểu Tiểu lại đem hai tay ôm càng chặt hơn:”Không
được! Đã lâu không ôm ngươi, ta muốn ôm thêm một chút."
Gia Luật Long Khánh ho khụ một tiếng, nghiêm mặt nói:” Đủ rồi,
Tiểu Tiểu, xuống đi, vừa không phải tiểu hài tử lại muốn người ôm, ngươi