Nàng tuyệt đối không phải cố ý ở trước mặt mẫu hậu càn rỡ, hy vọng mẫu
hậu tha lỗi."
Tiêu Thái hậu như có điều suy nghĩ nhìn Gia Luật Long Khánh yêu
thương ôm Tiểu Tiểu, để cho nàng gục ở trước ngực của hắn cất tiếng cười
to. Xem ra, tâm tiểu tử này bị cô bé trói buộc!
Thật lâu, Tiểu Tiểu rốt cục cười đủ, mới chậm rãi ngưng cười, vừa lau
nước mắt vừa nói:” Đúng... Thật xin lỗi, Tiểu Tiểu quá... Quá vô lễ, xin
Thái hậu... Tha thứ."
Tiêu Thái hậu hướng Tiểu Tiểu ngoắt ngoắt tay "Ngươi tới đây."
Tiểu Tiểu không sợ, tiêu sái đi về phía trước, để cho Tiêu Thái hậu
cầm tay nàng. Hai mắt sắc bén của Tiêu thái hậu nhìn thẳng vẻ mặt của
Tiểu Tiểu trong đó hiện lên vẻ ngây thơ, thẳng thắn.
"Ngươi rất thẳng thắn, ta thích." Tiêu Thái hậu mỉm cười hiền lành.
"Hy vọng ngươi có thể tiếp tục giữ vững tính cách này."
Tiểu Tiểu hơi dẩu miệng, tả oán nói: "Nhưng bởi vì ta quá thẳng thắn
mà đắc tội cũng không ít người!"
"Cái gì?" Tiêu Thái hậu tò mò nhướng lông mày lên.
"Đúng! Giống mẹ ta, nàng rõ ràng mặc xiêm y màu xanh biếc sẽ làm
màu sắc da thịt thoạt nhìn bẩn bẩn, thật giống như chừng mấy ngày không
tắm rửa qua, ta dĩ nhiên liền đàng hoàng nói cho nàng biết! Ta là có ý tốt!
Tránh cho nàng ra ngoài làm cho người nhà chê cười." Tiểu Tiểu bĩu môi.
"Nhưng nàng lại mắng ta xối xả, còn đánh lên đỉnh đầu ta sưng một cục,
người xem, ta có nhiều oan uổng! “ Tiêu Thái hậu nhịn cười, gật đầu:”
Đúng! Là rất oan, rất oan."
"Còn gì nữa không!"