là, nàng có thể cảm nhận được câu trả lời của nàng đối với hắn rất quan
trọng, cho nên ở nàng lại đem đầu chôn vào trong ngực của hắn, làm thỏa
mãn tâm nguyện của hắn.
"Ta yêu ngươi, Yến Ẩn." Thanh âm của nàng từ trong ngực của hắn
truyền tới:” Mặc dù ngươi là chỉ đại Tinh Tinh, ta vẫn yêu ngươi."
Gia Luật Long Khánh cười thỏa mãn, Lý Nguyên Hạo sắc mặt thì
càng thêm âm trầm.
Tiểu Tiểu đột nhiên lại ngẩng đầu:” Còn ngươi? Yến Ẩn, ta cũng nói
cho ngươi biết là ta yêu ngươi, làm sao ngươi không nói cho ta biết ngươi
có yêu ta hay không?" Tiểu Tiểu bỉu môi, bất mãn nói:” Như vậy không
công bằng! "
Gia Luật Long Khánh cúi đầu thâm tình đưa mắt nhìn nàng:” Ta dĩ
nhiên yêu ngươi, Tiểu Tiểu, so với với ngươi yêu ta còn nhiều hơn."
"Nói loạn! Mới không nhiều hơn ta! Ta yêu ngươi rất nhiều!" Tiểu
Tiểu không nhận thua nói.
"Tiểu Tiểu, ta yêu ngươi sâu đậm đến nỗi ngươi khó có thể tưởng
tượng được đâu."
"Ít nói nhảm! Dù sao chính là ta yêu ngươi rất nhiều, giống như ánh
sao trên trời vậy, giống như cá trong hải lý, giống như cát trong sa mạc."
Tiểu Tiểu ngưỡng ngưỡng cằm, đắc ý nói:” Ngươi còn có thể so với ta
nhiều không?"
Gia Luật Long Khánh mỉm cười.
Tiểu Tiểu nói xong thì cảm thấy không ổn nhìn xung thì thấy mọi
người trong thực quán đang nhìn chằm chằm nàng trong mắt đầy ý cười, có
người còn cất tiếng cười to, khuôn mặt Tiểu Tiểu vì xấu hổ mà đỏ bừng cả