Cố Dư nằm sấp, cặp mông tròn căng mọng hướng lên trên, Cố Thần
Sinh từ phía sau đâm vào, từng cú đều có thể khiến cô ngã quỵ.
Hai tay anh bám chặt lấy bờ mông cô, ngón cái như có như không cọ
xát lấy lỗ nhỏ phía sau. Gậy thịt nhanh chóng tăng tốc, tiếng nước cùng
tiếng da thịt và đập vào nhau vàng dội.
Cố Dư ngửa đẩu rên lên, mái tóc dài rối tung, đổ lên vai cô.
Môi hồng răng trắng, má hây hây đỏ.
Yêu tinh.
Trong mắt Cố Thần Sinh chỉ còn hai chữ này.
Năm 18 tuổi cô chính là tiểu thiên sứ khiến anh vừa gặp đã đánh đổ cả
toà thành cất công xây dựng gần ba mươi năm.
Đến nay, anh tự tay bẻ gãy đôi cánh của cô, để cô mãi mãi không thể
bay đi được nữa.
Ở bên anh, mãi mãi.
Cố Thần Sinh nắm chặt lấy tay cô, kéo ra phía sau, thắt lưng không
ngừng thúc lên.
Một lát sau, khi Cố Dư đã bị anh dồn đến cuối giường, anh mới bất
đắc dĩ thay đổi tư thế, để cô nằm ngửa, một chân vắt lên vai anh, chân còn
lại treo trên khuỷu tay.
Rèm cửa đong đưa, mềm mại như thắt lưng của cô vậy, mỗi làn anh
tiến vào đều không muốn lui ra.
Hai tiếng sau, Cố Dư đã khàn cả giọng, nằm mềm trên giường, dưới
eo đặt thêm một chiếc gối. Cố Thần Sinh rút bao cao su ra, vứt vào sọt rác.