DƯ SINH - Trang 162

Cố Thần Sinh vuốt ve eo cô, nhắm mắt, trả lời,

"Thật."

"Tại sao vậy?"

"Lúc còn nhỏ thì lo quậy phá, đánh nhau, lớn thêm một chút liền dùng

tất cả tinh lực để lập nghiệp, lớn thêm một chút nữa đã yêu em mất rồi."

"Một chút của anh là bao lâu?"

"Anh không biết, mỗi lần anh cảm thấy cuộc đời mình rẽ hướng."

Cố Dư ngước đầu nhìn anh, "Vậy sao?"

Cố Thần Sinh trầm mặc, hình như đã rất muốn ngủ rồi. Bàn tay vẫn

vuốt ve đều đều trên eo cô.

Ngoài trời mưa rào dữ dội, bên trong là một mảng màu bình yên.

Cố Dư nghĩ ngợi một lát, đột nhiên cười lên, "Thật tốt."

Cố Thần Sinh nắm tay cô, cười đắc ý, "Anh tất nhiên tốt."

Cố Dư đặt ngón trỏ lên môi anh, mỉm cười, "Gặp được anh thật tốt."

Nhưng cũng thật đau lòng.

________________

Hôm nay Cố Dư dậy sớm hơn thường ngày, từ phòng tắm bước ra vẫn

thấy Cố Thần Sinh đang nằm sấp ngủ. Tấm lưng trần phơi ra ngoài.

Trời âm u, từng tảng mây đen ngòm trôi trên bầu trời.

Cố Dư thong thả đi bộ tới trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.