"Chị không nghĩ Dư Dư đã có bạn trai rồi sao?"
Diệp Lộ vỗ đầu cái phốc, hô lớn,
"Ừ nhỉ? Em nhắc chị mới nhớ, nó nói có thích một người, mà ngoan
cố không chịu nói, mà sao em lại hỏi mấy chuyện này?"
Cố Noãn sánh ly nước trên tay, trầm mặc một lát, dứt khoát ngẩng
đầu, nói,
"Em nói chuyện này chị không được làm ầm lên đâu đấy."
Diệp Lộ bực mình, đặt chiếc cốc xuống bàn, chống nạnh,
"Nói nhanh đi để chị đưa đồ giải rượu lên cho lão Cố."
"Dư Dư và Lão Tứ lén lút quan hệ với nhau. Được bốn năm rồi."
Nét người trên gương mặt Diệp Lộ tiêu biến, cứng lại,
"Hàm hồ, đêm khuya hết chuyện nói hả?"
Cố Noãn thở dài, "Em biết ngay chị cũng không tin mà. Em đã tận mắt
nhìn thấy, cũng đã gặp hai đứa nói chuyện, đủ mọi cách rồi nhưng chúng nó
vẫn ngoan cố."
Diệp Lộ sững sờ, "Không thể nào, Dư Dư ngoan như thế, không thể
nào."
Cố Noãn nhìn bà, "Lúc đầu em chỉ nghĩ hai đứa chỉ mới gặp nhau, vẫn
đang tuổi bồng bột nên tùy tiện như vậy, cũng không thể làm lớn chuyện
nên em theo dõi một thời gian, dần dần thấy ngày càng đi quá giới hạn nên
em mới mắng Lão Tứ, rồi khuyên nhủ cả Dư Dư, nhưng vẫn không được,
chị xem đó mà làm đi, em hết cách rồi, cũng đừng nói với anh cả, với tính