DƯ SINH - Trang 194

cách anh ấy, không làm ầm lên mới lạ ấy, lúc đó bố biết thì chưa biết
chuyện gì xảy ra nữa."

Diệp Lộ choáng váng, sắc mặt trắng bệch, nhìn Cố Noãn trân trân.

Cố Noãn nắm tay bà, nói khẽ,

"Chị là mẹ Dư Dư, nó nghe lời chị nhất. Cứ thử khuyên nhủ nó, nếu

không được thì hãy nói chuyện với anh cả, dù sao thì chuyện này cũng
không thể đến tai bố, em sợ bố sẽ không chịu được."

Diệp Lộ vẫn chưa tin nổi vào những gì mình vừa nghe được, ngón tay

siết chặt lấy chiếc cốc, khớp xương trắng bệch.

_________________

Sáng hôm sau, Cố Thần Sinh rời giường sớm, Cố Dư ngủ trên giường

đến tận 8 giờ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, cô nhíu mày mở máy,

"Mày đang ở đâu?"

Cố Dư ngáp ngủ, uể oải trả lời,

"Ở nhà ạ."

"Ra mở cửa."

Ngay lập tức, đầu cô rung lên một hồi chuông báo động. Cố Dư ngồi

bật dậy, tỉnh ngủ hẳn,

"Mẹ đang ở đâu đấy ạ?"

Diệp Lộ hình như không muốn nói nhiều, tiếp tục nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.