DƯ SINH - Trang 196

ngay sau đó là tím tái vì giận dữ.

Bà chỉ vào mấy bộ comple và đồ ngủ treo ngay ngắn bên trong, quay

người hỏi cô,

"Của ai?"

Cố Dư cắn chặt môi, sợ đến mức không biết nên nói gì, lúng túng cúi

đầu. Diệp Lộ nhìn thái độ của cô, nhắm chặt mắt, kìm nén cơn giận dữ, gật
đầu một cái, tiếp tục vào phòng tắm.

Một lát sau, chiếc dao cạo râu và mấy đồ dùng dành cho nam giới bị

ném ra ngoài, văng tứ tung trên mặt đất.

Cố Dư sợ đến phát khóc, "Mẹ..."

Diệp Lộ chỉ đống đồ dưới đất, cao giọng,

"Tao hỏi lại lần nữa, của ai?"

Lúc này Cố Dư đã gần như chắc chắn điều mình đang suy nghĩ trong

lòng rồi, bật khóc, không hé răng nửa lời.

Diệp Lộ đến gần cô, hỏi, "Là Lão Tứ đúng không?"

Cố Dư đưa tay ra nắm lấy tay bà, nói vội vàng, "Mẹ, nghe con giải

thích..."

Diệp Lộ ngắt lời cô, "Bao lâu rồi?"

Cố Dư im bặt, chỉ biết vừa khóc vừa lắc đầu.

Diệp Lộ giương đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên dịu giọng,

"Nói mẹ nghe, hai đứa đã đến mức nào rồi?" Sau khi nhìn những thứ

trong phòng, hy vọng trong lòng bà gần như tụt về con số 0, nhưng vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.