Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, tim cô như bị hẫng đi một
nhịp, hô hấp như nghẹn lại, đứng trân trân tại chỗ, không dám tiến lên.
Anh đang trên sofa xem điện thoại, chân dài gác lên mặt bàn,vẫn là bộ
dáng ngông nghênh ấy, chỉ là khí chất đã mất sạch rồi, chỉ còn sự trầm tĩnh
bao trùm.
Do dự một hồi, vẫn là không có can đảm đối mặt, trở về phòng bếp,
sai Cố Mạn,
"Mạn Mạn, đi lên lấy điện thoại đi, chị tìm không thấy."
Cố Mạn bĩu môi chạy đi, lúc trở về đã ríu rít như chim non,
"Chú út về rồi đấy ạ, đang ngồi trên phòng khách."
Cố Noãn và Diệp Lộ không hẹn mà cùng nhau nhìn Cố Dư một cái, cô
vẫn thản nhiên ngồi xổm dưới sàn nhà nhặt rau, tựa như không quan tâm.
Nhưng đó mới là điều đáng lo.
Đúng bảy giờ, cả nhà ngồi vào bàn ăn, sự chú ý của mọi người hôm
nay đều tập trung hết vào Cố Dư, nên không để ý rằng, chỗ ngồi bình
thường trên bàn ăn đã thay đổi.
Cố Mạn bị Cố Dư ép buộc ngồi vào giữa mình và Cố Thần Sinh, anh
cũng không tỏ thái độ, đặc biệt yên tĩnh, cả bữa ăn chẳng nói được mấy
câu.
Cả bữa ăn, cả nhà đều thay phiên nhau lần lượt dặn dò Cố Dư, rồi
nâng ly chúc mừng.
Ôn Điệp nhìn mọi người chỉ vẻ, lúc này mới chú ý đến Cố Thần Sinh
vẫn luôn trầm mặc,