DƯ SINH - Trang 234

Linda không nhịn được "hả" một tiếng, biết mình vừa thất thố nên lập

tức ngậm miệng, đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Cố Thần Sinh ngồi bên mép giường, vén tóc cô ra sau tai, nhìn một lát,

tay vén chiếc áo mỏng của cô lên, cúi đầu hôn lên chiếc bụng đã hơi nhô
lên một chút xíu kia, thì thầm,

"Bé cưng, bố sẽ cưới mẹ con sớm thôi."

Cố Dư bị nhột, khó chịu lật người, đưa lưng về phía anh.

Cố Thần Sinh để cô ngủ, đến 9 giờ mới thức dậy,

"Dư Dư?"

Cố Dư không đáp.

"Dư Dư?" Gọi thêm lần nữa.

Lần này là một tiếng ngâm dài trong cổ họng,

"Hử?"

Cô mở mắt, lập tức xoay người, kí ức ngày hôm qua nhạt nhoà như

một giấc mơ vậy, phải đến khi nhìn thấy gương mặt này của anh, cô mới
xác định mình lại làm càn nữa rồi.

Hoảng một tí đã vội nghĩ đến anh, chỉ có anh mới giải quyết được.

Cố Thần Sinh hôn lên môi cô, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người

suốt hơn hai tháng qua.

Anh không hôn quá sâu, chỉ mút nhẹ môi cô rồi vươn đầu lưỡi liếm

láp một chút, lại mút khẽ, vài giây sau đã buông ra.

Cố Dư đưa tay che miệng,"Chưa đánh răng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.