DƯ SINH - Trang 257

Cố Dư rơm rớm nước mắt,

"Ông nội à..."

"Đứng dậy!!!" Ông đột nhiên quát lên, Cố Dư giật mình, bị anh kéo

đứng lên, chỉ biết cúi đầu không dám đối mắt.

Ông cụ trầm mặc một hồi lâu, trong phòng chỉ còn tiếng sụt sịt của Cố

Dư. Tay cô bị anh nắm chặt, im lặng an ủi.

"Lão tứ, đi đi, từ nay con không phải là con Cố gia ta nữa."

Cố Dư bị ông doạ sợ, vội vàng lên tiếng,

"Không thể nào, ông à..."

Cố Thần Sinh bóp lấy cổ tay cô, ra hiệu cho cô đừng nói nữa, nhìn ông

cụ một hồi lâu, ánh mắt phức tạp,

"Con sớm muộn cũng sẽ báo hiếu với Cố gia."

Cúi đầu thành khẩn,

"Con xin phép."

Xoay người đi ra ngoài. Cố Dư nhìn anh, rồi lại nhìn ông nội, bật

khóc,

"Ông nội à, sao ông có thể đuổi anh ấy đi..."

Ông cụ hoàn toàn khác với tưởng tượng của Cố Dư, bình tĩnh đến lạ

lùng, ông phất phất tay,

"Cháu cũng ra ngoài đi."

Cố Dư cắn môi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.