DƯ SINH - Trang 260

Tay Cố Dư run lên, Cố Lự đã nghe qua chuyện, có chút không nỡ, cố

gắng một lần nữa,

"Bố à..."

Ông cụ đặt mạnh chiếc thìa xuống bàn, giọng lạnh tanh,

"Còn Dư Dư, đứa bé giữ lại, sinh ra để Noãn Noãn nuôi."

Lần này là Diệp Lộ lên tiếng,

"Bố à, không được..."

Cố Dư sững sờ nhìn ông, nước mắt trào ra, run run cất giọng,

"Không thể nào, đây là con của con..."

Ông cụ nghiêm nghị,

"Vậy con định sinh ra để nó không có bố sao? Cũng không thể để con

nuôi một mình, người ngoài sẽ dị nghị."

Cố Dư đứng bật dậy, kiên quyết,

"Không bao giờ, con không đồng ý, con không đồng ý!"

Ba chữ cuối cùng cô hét lên rồi đẩy ghế, chạy lên phòng.

Diệp Lộ vội vàng đuổi theo.

Cố Dư ngã lên giường, khóc lớn.

Cố Thần Sinh, làm sao bây giờ? Em phải làm sao đây?

Con của chúng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.