DƯ SINH - Trang 294

Tiếng sụt sịt lại vang lên bên tai.

Con mẹ nó, lại khóc.

Anh dở khóc dở cười, bước chân hơi chậm lại một tí,

"Sao lại khóc nữa rồi?"

Cố Dư cọ cọ lên cổ anh, giọng nhỏ như muỗi kêu,

"Anh tốt với em quá."

Rốt cục trong cái đầu kia suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy.

Cố Thần Sinh mỉm cười, cào cào ngón tay vào đùi cô

"Không tốt với em thì với ai?"

Cố Dư yên lặng, không trả lời.

Tiếng thở phì phò dần yên lặng, rồi đều đều phả bên tai anh.

Ngủ rồi.

Ông chủ nhà trọ nhìn hai người đội mưa trở về, vội vàng chạy ra ngoài

đỡ lấy chiếc ô xiêu vẹo trên tay Cố Dư.

Cố Thần Sinh nhỏ giọng cảm ơn rồi lên lầu.

Đặt Cố Dư xuống giường, cô vùi đầu vào gối, chép chép miệng.

Cúi đầu hôn lên môi kia một cái, xoay người vào nhà tắm thay đồ, đã

ướt hết rồi.

Tiếng chuông điện thoại kêu dồn dập, Cố Thần Sinh chỉ kịp quấn khăn

tắm quanh hông rồi đi ra bắt máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.