DƯ SINH - Trang 57

Được lắm, rất có phong thái của nữ chủ nhân. Cố Dư trong lòng lại

hung hăng đem Cố Thần Sinh giận cá chém thớt một bận.

Cô cười một cái lấy lệ, quay sang hỏi Diệp Lộ,

"Mọi người ở đâu hết rồi ạ mẹ?"

Diệp Lộ đang lăn bánh, "Còn đi đâu nữa, đi chúc Tết rồi, hôm qua vẫn

chưa đi hết."

Cố Dư nhìn Úc Thượng Linh một cái, lơ đãng hỏi, "Vậy chú Cố đâu

ạ?"

Diệp Lộ lúc này mới dừng tay, nhìn Úc Thượng Linh, "Thằng bé vẫn

chưa dậy, Linh Linh, nếu không cháu lên phòng thức nó dậy đi."

Úc Thượng Linh ngập ngừng, nghĩ đến anh, đỏ mặt, "Như thế, có tiện

không ạ?"

Cố Dư cảm thấy mắt mình mờ hẳn đi. Đúng vậy, là ghen đến mờ mắt.

Nụ cười của cô cứng đờ trên môi, vội vàng ngăn lại,

"Mẹ, không tiện đâu ạ. Mẹ biết tính chú út mà, không thích người lạ

vào phòng."

Hai chữ "người lạ" đã thành công đổi lấy một cái nhíu mày của Úc

Thượng Linh. Cố Dư giả vờ không nhìn thấy, trong lòng làm mặt quỷ với
cô ta.

Diệp Lộ nghĩ nghĩ, "Cũng đúng, vậy Cố Dư, con lên phòng thức chú

út dậy, khách đến nhà không thể ngủ mãi như thế được."

Úc Thượng Linh gượng cười một tiếng, quay người tiếp tục làm bánh.

Cố Dư chạy biến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.