"Hừ..." Ôn Húc Khiên nghe vậy liền cười lạnh, hắn dùng bộ dạng như
nhìn một người không quen biết để nhìn Louis Thương Nghiêu, “Thương
Nghiêu, người anh đang ôm trong lòng vốn là vợ tôi.”
“Cũng không phải mới một, hai ngày, lúc này anh mới thấy lo lắng
sao?” Louis Thương Nghiêu buồn cười nhìn hắn, khẽ lắc đầu, “Đã quá
muộn!”
“Anh…”
“Người sống cùng Lạc Tranh chính là tôi, anh không phải cũng có
người đẹp khác bên cạnh sao? Trở về đi, nếu không phụ nữ khi làm loạn
lên sẽ rất phiền toái.”
Louis Thương Nghiêu nhìn hắn, cúi đầu cười, lại lần nữa lên tiếng với
ngữ điệu lạnh băng.
“Lời nói của tôi có ý gì anh chắc đã hiểu rất rõ ràng. Húc Khiên, tôi với
anh là bạn, cho nên tôi mới khách khí như vậy. Bằng không, người chịu
thiệt chắc chắn là anh.”