Bóng đêm dày đặc cùng khí hậu cuối thu dần bao phủ cả thành phố.
Mưa lại bắt đầu tí tách rơi, đập vào cửa kính, khiến tâm trí của mỗi người
đều có chút xáo trộn.
Lạc Tranh cuộn mình ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm lấy chân, lẳng lặng
nhìn bóng cây không ngừng chập chờn bên ngoài cửa sổ. Tâm tư nàng khá
an tĩnh, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng.
Từ lúc Louis Thương Nghiêu đưa nàng trở về biệt thự cũng không hề đi
ra ngoài. Hắn chỉ trở lại phòng làm việc, không biết bận rộn cái gì nữa.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải đối mặt hắn, tránh được sự lúng túng bởi không
biết nên nói cái gì.
Lúc ở trong lâu đài, hành vi của hắn khiến nàng ít nhiều muốn phản
kháng. Ở trong toà lâu đài đẹp như tranh vẽ đó, hắn lại có thể làm ra loại
chuyện như vậy đối với nàng. Hơn nữa, vẻ mặt của hắn lúc đó thực sự rất
khiếp người. Nàng còn nhớ rõ ánh mắt của bà quản gia nhìn về phía mình
mang theo sự nghi hoặc cùng khó hiểu cỡ nào.
Xem ra, bà quản gia kia cũng coi nàng như một phụ nữ hám tiền nào đó
mà thôi.
Lạc Tranh khẽ thở dài, tựa đầu vào thành ghế sofa, đôi mắt trong veo
giờ có chút mơ hồ nhìn về nơi xa xăm không hề chớp. Không biết tại sao,
nàng đột nhiên nhớ tới Lưu Ly, bất giác có chút kinh hoàng, ánh mắt vốn
tĩnh lặng giờ cũng nổi lên sự thay đổi.
Vội cầm lấy di động, mở ra mục tin nhắn, Lạc Tranh còn nhớ rõ, Lưu
Ly đã nói sẽ lập tức bay đi Paris. Hai ngày nay có quá nhiều chuyện phát
sinh, khiến cho nàng quên bẵng mất chuyện quan trọng như vậy.
Tin nhắn vẫn còn đó, nhưng chỉ là tin mà nàng đã đọc hôm trước. Đến
giờ, một chút tin tức của Lưu Ly cũng không có. Suy nghĩ một chút, Lạc
Tranh liền bấm di động gọi cho Lưu Ly.