DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1508

đều biết cái cô tiểu thư Sally kia vẫn thường xuyên quấn lấy giám đốc
không rời.

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, trên gương mặt thoáng hiện chút không

hài lòng cùng vài phần nghi hoặc. Mấy giây sau, hắn trầm giọng hạ lệnh,
“Để cho cô ấy vào!”

“Vâng!” Thư ký giám đốc thật sự bị bất ngờ.

Lạc Tranh không biết mình làm thế nào để rời khỏi quán cà phê. Nàng

chỉ nhớ loáng thoáng là sau khi tiễn Lưu Ly lên taxi, nàng đã đi bộ trở về
tập đoàn mà thôi. Đoạn đường này đi bộ phải mất chừng một giờ đồng hồ,
nhưng mà, nàng hầu như đã sớm quên mất sự mệt mỏi. Chiếc dù che mưa
phần nào giúp che đi khuôn mặt tái nhợt của nàng. Màn mưa giăng kín bầu
trời giống như tâm trạng muốn rơi lệ của nàng lúc này. Chỉ khác là, ông trời
muốn khóc thì có thể đổ cơn mưa, còn nàng muốn khóc, nước mắt chỉ có
thể chảy ngược vào trong lòng.

Đứng trước toà nhà sừng sững của tập đoàn, Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn

lên. Nước mưa tạt vào gương mặt nàng mà nàng cũng không hề có cảm
giác. Trước mắt nàng là toà nhà cao ngất với kết cấu vững chắc của những
vách kính thuỷ tinh cùng khung thép sáng loáng như muốn xuyên thấu đám
mây đen nặng trĩu vươn tới vũ trụ bao la, đem tất cả sự huy hoàng của thế
giới bày ra trước mắt.

Lạc Tranh cảm thấy hốc mắt mình cay cay, có cảm giác như muốn khóc.

Nàng vội vã ngẩng đầu nhắm đôi mắt lại, để cho nước mắt có thể ngược
dòng mà chảy vào trong lòng. Nàng không thể khóc bởi vì nếu khóc coi
như mọi chuyện đã kết thúc.

Khi Lạc Tranh trở lại phòng làm việc, Vi Như gõ cửa bước vào thấy y

phục của nàng bị ướt, có chút giật mình, vội vàng cầm lấy khăn bông khô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.