DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1613

hận thù với cuộc đời như những người trẻ tuổi hiện nay cho dù cậu ta hoàn
toàn có lý do để làm như vậy. Sống như vậy quả thực rất thanh thản.

“Về cái chết của Vũ, tôi thật sự xin lỗi.” Lạc Tranh chân thành nói

những lời từ tận đáy lòng. Còn chưa kịp nhìn về phía Liệt, nàng đã bị cậu ta
giơ tay cốc nhẹ một cái lên đầu.

Lạc Tranh kinh ngạc nhìn Liệt.

Liệt khẽ dựa người vào thành ghế, nở nụ cười tươi rói có chút ý chế

giễu nàng, để lộ hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

"Hey, Lạc Tranh, tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới chị,

sao còn cứ để trong lòng như vậy?”

“Cậu…cậu thật sự bỏ qua tất cả sao?” Lạc Tranh có chút khó tin nhìn

cậu ta. Người chết là anh em sinh đôi với mình, sao Liệt lại có thể nghĩ
thoáng được như vậy?

Liệt nghe vậy, khẽ thu lại nụ cười trên môi, gương mặt anh tuấn lộ ra

vài phần bất đắc dĩ, chậm rãi vắt chéo đôi chân, cả thân hình toát lên vẻ tiêu
dao cùng hơi thở đầy quyến rũ.

“Không bỏ qua cũng phải bỏ qua. Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi,

cũng không thể cứ tiếp tục ôm hận như vậy được. Thật sự mà nói, tôi cùng
Vũ lúc trước…đích thực là kẻ không ra gì. Tuy không đến nỗi giết người
phóng hỏa nhưng cũng chưa bao giờ nghiêm túc với bất cứ chuyện gì. Có lẽ
chính vì vậy nên ông trời mới bắt chúng tôi phải chịu sự trừng phạt.” Nói
đến đây, đôi mắt đen thẫm của cậu ta có chút biến đổi, có thể nhận rõ sự
thống khổ tràn ngập trong đó.

“Tôi biết rõ anh trai đã vì chuyện này mà khiến cho rất nhiều người phải

trả giá rất lớn. Đủ rồi, thật sự đủ rồi. Tôi không muốn tiếp tục sống trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.