DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 244

đó, có trời mới biết thế giới trẻ thơ chỉ tồn tại màu đen cùng xám tro. Nàng
thật hận mình, hận mình không thể mau lớn, nếu như nàng có sức lực một
chút, mẹ sẽ không phải chịu nhiều trận đòn như vậy.

Trong tim mơ hồ nổi lên một hồi đau đớn, Lạc Tranh co tay ôm lấy bản

thân, lặng ngắm bóng mình trong gương, ánh mắt đầy bi thương.

Có nhiều cuộc điều tra đã chỉ ra rằng, rất nhiều người muốn trở lại khi

còn bé, bởi vì đó là khoảng thời gian vô tư lự, không cần gánh vác trách
nhiệm cùng những áp lực cuộc sống. Nhưng riêng nàng lại không muốn,
nếu quả thật có thể quay ngược thời gian, nàng cũng không muốn trở về
quãng thời gian đó.

Lạc Tranh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhất là tâm lý được thoải

mái, không cần phải ngày ngày lo lắng. Hơn nữa mẹ của nàng, giờ đang ở
Mỹ vô cùng tự tại. Những thứ này, nàng thực không muốn mất.

Vô thức nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại nhìn đến đồng hồ trên bàn…

Đã gần 4h sáng…

Nàng đã mất ngủ cả một đêm.

Gả cho Húc Khiên chỉ là chuyện sớm muộn, nàng vốn đã chuẩn bị tâm

lý kỹ càng. Có lẽ, trên đời này cũng chỉ có người đàn ông đó có thể bao
dung vô hạn đối với nỗi sợ hãi trong lòng nàng?

Có lẽ do bóng ma tâm lý từ lúc nhỏ, Lạc Tranh rất sợ đàn ông say rượu,

cũng rất sợ lúc đang ngủ đèn đột ngột sáng lên. Đây cũng là lý do khiến
Lạc Tranh thích sống một mình, bởi như vậy sẽ không có ai tới quấy rầy
nàng.

Đối với chuyện hồi nhỏ của Lạc Tranh, Ôn Húc Khiên cũng biết ít

nhiều, cho nên nhiều năm như vậy, không thấy hắn say rượu xuất hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.