“Giờ nghĩ lại mới hiểu vì sao năm đó mẹ cháu giấu sợi dây chuyền hoa
bách hợp trong con gấu bông. Cha cháu chắc hẳn cảm thấy đó là món đồ
đáng tiền nên đòi lấy đi bán. Mẹ cháu không chịu nên hai người họ mới nảy
sinh mâu thuẫn.”
Trong mắt Lạc Tranh thoáng hiện lên nét bi ai, khẽ gật đầu, “Có lẽ là
vậy! Lúc đó cháu thấy ánh mắt của mẹ rất phức tạp, dường như bà muốn
nói cho cháu nhưng lại không cách nào mở lời. Lúc bà nắm chặt lấy con
gấu bông hình như là muốn nói cho cháu biết thân phận thật sự của mình.”
Trong phòng bệnh, bầu không khí buồn bã như bao trùm hết thảy, mà
tâm trạng mọi người cũng cực kỳ nặng nề….
***
Không lâu sau đó, Lạc Tranh cũng xuất viện. Nhớ đến những chuyện
trước lúc nàng tỉnh lại, Louis Thương Nghiêu thực có chút lo lắng. Cũng
may là bác sỹ Oswald thường xuyên giúp hỗ trợ tư vấn tâm lý mà Lạc
Tranh lại cực kỳ phối hợp nên tình hình hồi phục của nàng rất nhanh chóng.
Hiện giờ, Lạc Tranh đã có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cục cưng
trong bụng khiến Louis Thương Nghiêu cũng yên tâm hơn. Bởi ở nhà có vợ
và cục cưng đã chiếm hết tâm tư của hắn nên chỉ cần hết giờ làm, Louis
Thương Nghiêu đều lập tức trở về nhà. Dù cho công việc có gấp rút thế nào
thì hắn cũng sẽ mang về phòng làm việc tại biệt thự để làm bởi chuyện mà
hắn thích nhất lúc này là nhìn Lạc Tranh mỗi ngày cực kỳ cao hứng ăn
những món do đích thân hắn làm, rồi buổi tối hắn lại cùng nàng đi dạo
trong khuôn viên biệt thự.
Có đôi lúc hắn còn nghĩ, làm giám đốc tập đoàn đã không còn là điều
quan trọng nhất với mình nữa bởi có được người phụ nữ yêu thương bên
cạnh như vậy, hắn cũng cảm thấy đủ rồi.