Nụ cười trên gương mặt Lạc Tranh nhạt đi, chỉ mình nàng biết được cứ
phải nở nụ cười giả tạo là một việc chán ghét đến cỡ nào.
Buôn bán, tiệc tùng vốn là thế giới của đàn ông. Ở nơi đó, phụ nữ chỉ
đóng vai trò làm công cụ góp vui mà thôi. Lúc này cũng vậy, chỉ có một
điểm khác biệt duy nhất là bên cạnh Thương Nghiêu là một luật sư, còn bên
cạnh những người đàn ông khác không phải thư ký thì cũng là người mẫu
hay diễn viên điện ảnh.
"Vị tiểu thư này thật xinh đẹp, xin hỏi...” Một gã thương nhân tay đang
ôm một cô minh tinh nũng nịu trước ngực, ánh mắt bắn ra tia đắm đuối, say
mê nhìn nàng. Cũng khó trách Lạc Tranh sẽ khiến người ta chú ý, bởi quả
thực nàng có dung mạo quá mê người, hơn nữa bộ trang phục đang mặc lại
toát lên sự thông tuệ khiến nàng thật khác biệt với những cô gái ở nơi này.
"Tôi là..."
"Cô ấy là người yêu của bạn tôi!” Thương Nghiêu bất ngờ cắt ngang lời
nàng, thản nhiên lên tiếng khiến Lạc Tranh không đoán nổi tâm tư của hắn
lúc này.
"Người yêu của bạn?" Mấy gã thương nhân đang ngồi ở bàn gần đó
nghe vậy liền cười, giơ ngón tay tỏ vẻ tán thưởng, “Thật là giỏi nha! Xem
ra không người phụ nữ nào có thể chống lại mị lực của Thương Nghiêu tiên
sinh.”
"Mọi người hiểu lầm rồi. Có câu “Vợ của bạn không thể ức hiếp...” Nói
đến đây, Thương Nghiêu xoay người nhìn về phía Lạc Tranh, giọng nói lộ
vẻ chế nhạo, “Lạc tiểu thư, Trung Quốc có câu như vậy không phải sao?”
Ngón tay Lạc Tranh khẽ vuốt ve ly rượu, trong lòng dâng lên một cảm
giác lúng túng, không nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Tiếng Trung của Thương
Nghiêu tiên sinh thật khiến người ta nể phục.”