DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 34

Một đường ánh sáng lóa mắt đột ngột phát sáng, giống như pháo hoa

bung xòe trong đêm tối!

Hạ Dạ Huân!

Trong ánh sáng lóa mắt ấy, anh ôm một cây đàn guitar màu bạc, lạnh

lùng đứng giữa sân khấu, bóng dáng cao ráo đẹp đẽ hệt như vị hoàng tử
trong truyền thuyết khiến người ta mê đắm; nhãn thần của anh rất lãnh
đạm, lạnh lẽo sâu thẳm như băng hà dưới những tầng băng lạnh lẽo; khóe
môi anh có một thoáng giễu cợt, tàn khốc và tà ác, như một con dao găm
chí mạng nhất, đâm mạnh vào trái tim non nớt của tất cả thiếu nữ trên thế
gian, dòng máu yêu thương say đắm thơm tho của tuổi trẻ chảy tràn dưới
chân anh biến thành một con sông lớn.

“Hạ Dạ Huân, em yêu anh…”

Một cô gái thét lên bằng tất cả sức lực của mình, có lẽ khí lực đã bị

hao mòn nhiều quá chăng, mà tiếp sau đó cô nàng đã ngất đi, những nhân
viên ở đó đã phải khó khăn vất vả lắm mới khiêng cô nàng ra khỏi đám fan
cuồng chen lấn dữ dội kia.

Ôi, tiếc quá đi mất, lãng phí cả một tấm vé vào cửa đắt như vậy. Tiểu

Tuyền vừa ghi hình lại, vừa thầm than tiếc cho cô nàng kia. Cho dù gào thét
để Hạ Dạ Huân nghe thì cũng có ích gì đâu, tiếng lòng như xé gan xé ruột
của cô chỉ sợ không bằng một con muỗi bay vo ve bên tai anh ta nữa là…

Hạ Dạ Huân đã hát tổng cộng năm bài.

Tiểu Tuyền ngắm anh đứng dưới ánh đèn màu chớp nháy như tuyết

bay đầy trời, ngẩn ngơ. Ôi, không ngờ rằng, anh ta hát “thật” hay như vậy.

Cô đã nghe và nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả các album của anh đến ba

lần, tuy hay thật đấy, nhưng cô không hề để tâm đến. Bởi kỹ thuật thu âm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.