ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 107

Nghiêm Lương cười ảo não: “Ngay cả lời của cảnh sát mà cháu cũng không
tin, chỉ tin vào suy nghĩ vẩn vơ của một mình cháu sao?”
Từ Tịnh lại thút thít, giọng run rẩy: “Chú Nghiêm, cháu ở nhà rất lo sợ,
cháu sợ Trương Đông Thăng cũng sẽ giết cháu. Vừa rồi khi chú gọi đến,
anh ta ở ngay bên cạnh, cháu sợ anh ta biết cháu tìm chú cho nên mới tắt
máy. Bây giờ chỉ có chú mới có thể giúp cháu, cháu muốn gặp chú, nếu như
chú không có thời gian, hôm nay cháu sẽ đến thành phố Hàng gặp chú.”
“Gặp chú à? Chú có thể làm được gì?”
“Chỉ có chú mới có thể điều tra rõ, bố mẹ cháu rốt cuộc có phải bị Trương
Đông Thăng sát hại không?”
Nghiêm Lương nói vẻ sượng sùng: “Ừm... cháu biết đấy, chú từ lâu đã
không còn là cảnh sát nữa rồi, cháu nên tin vào năng lực và kinh nghiệm
của cảnh sát, họ đã nhận định là tai nạn chắc chắn là đáng tin.”
Ở phía đầu dây bên kia một hồi lâu không trả lời, trầm mặc một lúc, Từ
Tịnh nghẹn ngào nói: “Ngay cả chú cũng không tin cháu sao?” Cô lại thút
thít khóc, khóc càng lúc càng thê lương, Nghiêm Lương cũng đành phải vội
nói: “Được được, Tiểu Tịnh, cháu đừng vội khóc, chú đến gặp cháu có được
không?”
Ở phía đầu dây bên kia, tiếng khóc nhỏ dần, nói: ”Cảm ơn chú Nghiêm, khi
nào chú đến, cháu tìm nơi thuận tiện để gặp chú, nhưng chú không được nói
cho Trương Đông Thăng là cháu nhờ chú điều tra vụ án, cháu không biết
anh ta còn có thể gây ra những hành động điên cuồng nào nữa.”
Nghiêm Lương đành bất lực hứa với cô cháu, nói hôm nay vừa vặn ông có
thời gian, buổi chiều sẽ tới, trước khi đến sẽ gọi điện cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.