toàn bộ sức lực nâng lên, vừa kéo vừa đẩy, trong khoảnh khắc, ông lão và
bà lão giống như hai con rối gỗ bị lật nhào ra bên ngoài bức tường, kèm
theo đó là tiếng “a” thảm thiết kéo dài mãi của hai người, tiếp ngay sau đó
thì đã trở thành hồi âm từ xa vọng lại.
Tiếp đến Trương Đông Thăng ngẩn người mấy giây, vội vàng nhoài người
ra phía ngoài bức tường và nhìn xuống dưới, miệng đờ đẫn hét to: “Bố! Mẹ!
Bố! Mẹ!”
Không có bất kỳ âm thanh nào trả lời anh ta cả.
Với độ cao này chắc chắn mất mạng rồi.
Anh ta vội vàng quay đầu chạy về phía những cửa hàng trong khu du lịch ở
đằng xa, lúc này đây, những người ở xa nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới
vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Anh ta tỏ ra bộ dạng kinh hoàng thất sắc,
kêu cứu thảm thiết: “Mau cứu người! Mau cứu người đi! Bố mẹ tôi rơi
xuống dưới rồi!”
Chính khoảnh khắc này, không ai có thể ngờ được, đây không phải sự cố,
mà là mưu sát.
Trong lòng Trương Đông Thăng dâng lên một nụ cười khẩy độc ác, anh ta
đã phải trù bị gần suốt một năm cho động tác xảy ra một giây của ngày hôm
nay.
Đây mới là phạm tội một cách hoàn mỹ, bất cứ cách thức giết người ly kỳ
cổ quái nào cũng phải mờ nhạt trước “sự cố ngoài mong muốn” thế này.
Hàng năm, trong hàng nghìn hàng vạn sự cố, có thể có một số vụ cũng
không phải là sự cố, mà là mưu sát, chỉ có điều, mọi người vĩnh viễn không
thể nào biết được chân tướng thực sự mà thôi.