ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 119

Phổ Phổ vội nói: “Không thể để cho ông ta chạy đi được, mau chạy đến
ngăn ông ta lại.”
Thấy ông ta chuẩn bị lên xe, thời gian gấp gáp, mặc dù chưa kịp chuẩn bị
cần phải nói thế nào, ba đứa vẫn cứ lao chạy lên trước, giữ ông ta lại khi
ông ta đang chuẩn bị mở cửa xe.
Trương Đông Thăng quay đầu, nhìn thấy người kéo anh ta là một đứa bé
gái, bên cạnh nó còn có hai đứa trẻ có vẻ như là học sinh trung học, một cao
một thấp, hỏi vẻ băn khoăn: “Có chuyện gì sao?”
Phổ Phổ trực tiếp buột miệng nói: “Nhà chú có phải là có hai người bị rơi
xuống từ trên núi Tam Danh Sơn không?”
Khóe mắt Trương Đông Thăng thoáng nheo lại, nhìn ba đứa một lượt.
Chu Triều Dương và Đinh Hạo theo bản năng lùi lại phía sau, duy nhất Phổ
Phổ vẫn đứng ở vị trí cũ, nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Các cháu có chuyện gì sao?”
Phổ Phổ lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Chú đã giết chết họ!”
Trương Đông Thăng toàn thân run rẩy, trong khoảnh khắc trong mắt toát ra
tia nhìn hung dữ: “Chúng mày nói quái quỷ gì thế? Chúng mày nghe ai nói
thế?”
Chu Triều Dương và Đinh Hạo vốn không dám nhìn thẳng trực diện với anh
ta.
Phổ Phổ thì vẫn chẳng hề sợ hãi, nói: “Chúng cháu đã tận mắt nhìn thấy chú
đẩy hai người đó xuống.”
“Thần kinh!” Trương Đông Thăng lạnh lùng hét lên, kéo cửa xe, chuẩn bị
bước vào.
Phổ Phổ lạnh lùng nói một câu: “Bọn cháu không những nhìn thấy, bọn
cháu còn quay video rồi, nếu như bây giờ chú đi, bọn cháu chỉ có thể giao
máy ảnh cho cảnh sát thôi.”
Cơ thể Trương Đông Thăng chợt khựng lại, từ từ quay người, tỉ mỉ quan sát
từng đứa, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt Phổ Phổ - đứa bé nhỏ
nhất: “Tiểu quỷ, nói linh tinh gì thế?!”
Phổ Phổ nói: “Nếu chú không tin, chúng cháu cho chú xem máy ảnh. Anh
Triều Dương, anh quay về lấy đi!”
Trương Đông Thăng nheo mắt nhìn đứa có tên “anh Triều Dương”, không
nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.