ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 310

cửa, đồng thời còn nhìn chằm chằm vào cậu, đi thẳng về phía cậu, cậu và
Phương Lệ Na đều ngẩn người đờ đẫn.
Cô Lục sau khi đi đến cúi đầu nói một câu: “Em ra ngoài một lát!”
Chu Triều Dương kinh ngạc lập tức lấy lại vở bài tập ở chỗ Phương Lệ Na,
rồi lại nhét cuốn nhật ký đó vào giữa đống sách ở trong gầm bàn, đi theo cô
Lục.
Mấy phút sau, cậu quay trở lại phòng học, hai mắt đỏ au, không nói câu
nào, bắt đầu sắp xếp sách vở.
Những người bạn cùng lớp lần lượt nhìn về phía cậu, có người hiếu kỳ, có
người thì như vui mừng trước tai họa của cậu.
Phương Lệ Na sắc mặt vừa căng thẳng vừa áy náy, lên tiếng xin lỗi: “Chỉ vì
sự việc này mà cô Lục lại không cho cậu học, bắt cậu về nhà à? Thế thì quá
đáng quá.”
Chu Triều Dương lắc đầu: “Không phải vì việc này.”
“Vậy...”, ánh mắt cô bạn hướng về phía sau, khẽ nói: “Lại là bọn họ hãm
hại cậu à?”
Chu Triều Dương vẫn mím môi lắc đầu. Cậu nhanh chóng kéo khóa chiếc
cặp sách đã đựng đầy sách, rồi lại lấy ra mấy quyển vở đưa cho Phương Lệ
Na, nói: “Ngày mai, cậu nộp giúp tớ, cậu muốn chép thì cứ chép đi, không
sao đâu.”
“Cậu đi đâu vậy? Cô Lục đã làm gì cậu vậy?” Phương Lệ Na bỗng chốc
cảm thấy bất bình thay cho bạn.
Chu Triều Dương giơ tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt, hạ giọng nói: “Bố
tớ mất rồi nên tớ phải về ngay, cậu đừng nói cho ai biết nhé.”
Phương Lệ Na nhìn Chu Triều Dương với ánh mắt kinh ngạc: “Tớ sẽ không
nói cho ai biết đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.