ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 350

trường, mà lại bị nó lôi kéo đi phạm tội? Không thể nào, mình quyết không
đồng ý. Nhưng Hạo Tử lại cảm thấy chủ ý này của nó rất hay, cũng tán
thành làm như vậy.
Mình khuyên hai người bọn họ mãi mà họ không chịu nghe.
Buổi tối khi đọc sách ở hiệu sách, mình lại gặp bố đưa con ôn con đó đi, bố
cố tình giả vờ như không nhìn thấy mình, mình tức ơi là tức. Phổ Phổ đứng
đọc sách ở bên cạnh, nó nói chỉ cần mình đồng ý bán máy ảnh cho tên sát
nhân, nó và Hạo Tử chắc chắn sẽ giúp
mình báo thù con ôn con, muốn đánh nó thế nào cũng được. Mình vẫn
không đồng ý.
Mình bây giờ rất bất lực, bọn họ đang ngủ ở phòng bên, mình càng nghĩ
càng thấy đáng sợ, mình rất hối hận hôm qua đã giữ bọn họ ở lại.
Mình không biết cần phải làm gì, báo cảnh sát thì lại sợ Hạo Tử mấy năm
nữa sẽ quay trở lại báo thù mình, không báo cảnh sát thì lẽ nào lưu giữ máy
ảnh bằng chứng tội ác cả đời hay sao? Càng không thể nào đi tống tiền kẻ
sát nhân được.
Nghiêm Lương nhìn chằm chằm vào trang nhật ký này hồi lâu, rồi thở dài.
Cho dù văn phong trong nhật ký thô kệch non nớt, nhưng ông vẫn có thể
cảm nhận được sự mâu thuẫn lúc đó của chủ nhân cuốn nhật ký - cậu học
sinh tên Chu Triều Dương này.
Một đứa học sinh ngoan đối diện với sự việc đột ngột phát sinh này, nhất
định sẽ chọn phương án báo cảnh sát. Thế nhưng hai đứa trẻ có vấn đề chạy
trốn từ cô nhi viện ra, bởi vì lo lắng bị cảnh sát bắt trở về, nên đã không báo
cảnh sát, việc này có thể hiểu được. Thế nhưng bọn chúng lại có thể nghĩ
đến việc tống tiền kẻ giết người, ý định này đã hoàn toàn vượt xa khỏi tầm
suy nghĩ của những đứa trẻ đồng trang lứa.
Ông càng lúc càng lo lắng cho số phận sau này của Chu Triều Dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.