Đinh Hạo gật đầu vẻ yên tâm: “Cậu biết tại sao gọi nó là Phổ Phổ không?”
“Phổ Phổ chẳng phải là tên của nó sao?”
Đinh Hạo bật cười vẹo cả miệng: “Có tên của ai lại là Phổ Phổ chứ?”
“Thế thì vì sao?”
“Ưm...”, Đinh Hạo mở miệng nói có vẻ hơi ngại ngùng, “Bởi vì hồi nhỏ nó
bị một trận ốm, sau đó thì đường ruột vẫn luôn không được tốt, sau khi nó
ăn xong khoảng nửa tiếng đồng hồ, thì sẽ bắt đầu “phì phì”, sau đó tất cả
mọi người đều đặt cho nó cái biệt hiệu này, Phổ Phổ. Cậu thấy đấy, tối hôm
qua, nó ăn mì, nó ăn rất ít phải không, bởi vì càng ăn nhiều thì lại càng hay
đánh rắm.”
“Thì ra là như vậy!”, Chu Triều Dương bừng tỉnh, “Thảo nào tối qua lúc nói
chuyện, nó đứng cách xa bọn mình thế, một mình dựa vào ban công, sau đó
mấy lần tớ ngửi thấy mùi thối, tớ tưởng là cậu.”
Đinh Hạo cười ha ha: “Chẳng có cách nào khác cả, nó là em kết nghĩa của
tớ, tớ làm anh chỉ có thể gánh đỡ thay nó, thừa nhận là tớ đánh. Phải rồi,
cậu nhất định không được nói với nó, nó là con gái, da mặt không dày
giống như tớ đâu.”
“Cậu cũng biết là da mặt cậu dày cơ à?”
Biết được Phổ Phổ một mình rời khỏi đó không liên quan gì đến đoạn băng
video, Chu Triều Dương cũng cảm thấy yên tâm.
Đinh Hạo thân mật khoác vai Chu Triều Dương thấp hơn cậu ta một cái
đầu: “Ban đầu, khi tớ biết sau khi nó ăn xong sẽ như vậy, tớ cười ngặt
nghẽo, sau đó thấy nó không vui, lại thấy nó thật đáng thương.”
Chu Triều Dương gật đầu: “Đúng vậy, như thế này chắc chắn bị các bạn học
khác chế nhạo, nó thực sự quá đáng thương. Nhưng cậu làm anh, sao lại
cũng gọi nó là Phổ Phổ giống như những người khác, đây chính là biệt hiệu
chế nhạo.” Chu Triều Dương ở trong trường học bị một số nam sinh gọi là
“Quả trứng lùn”, cậu vẫn luôn vô cùng phản cảm với biệt hiệu này.
“Cái này thì không sao, nó cũng quen rồi, nó nói với tớ thế.”
“Ồ, thế cũng được, bọn mình đến hiệu sách đợi nó.”