ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 229

như vẻ bề ngoài không ? Nhưng cô không bận tâm,
đây là những câu hỏi mà mọi người đều hỏi về nhau.
Lần đầu kể từ khi đến thị trấn này, Raisa có thể tưởng
tượng tạo lập một cuộc sống ở đây.

Cô nấn ná ở lại trường cho đến tối muộn, để

đọc tài liệu, chuẩn bị bài giảng. Trường 151 dễ chịu
hơn nhiều so với căn phòng ầm ĩ phía trên cửa hàng
hôi hám. Điều kiện tồi tàn ấy có dụng đích là một
hình phạt, và trong khi nó khiến Leo khó chịu thì nó
lại là thứ vũ khí vô hại đối với cô. Trên tất cả mọi
điều, cô có khả năng thích nghi siêu việt. Cô không
quyến luyến những tòa nhà hay thành phố hay vật sở
hữu. Những tình cảm ấy đã bị tước đi trong con
người cô, đã bị gột sạch vào cái ngày cô chứng kiến
sự tàn phá ngôi nhà thời thơ ấu. Trong năm đầu tiên
chiến tranh, lúc mười bảy tuổi, cô đi tìm thức ăn ở
trong rừng, nấm ở túi này, quả mọng ở túi bên kia, rồi
những quả bom rơi xuống. Chúng không đánh xuống
gần cô, mà ở rất xa. Leo lên cây cao nhất, cảm thấy
sức rung chuyển qua thân cây, cô đứng trên một cành
cao, như một chú chim, nhìn về ngôi làng cách xa vài
ki lô mét đã biến thành khói bụi, một thị trấn thực sự
hất tung lên bầu trời. Chân trời biến mất đằng sau làn
khói nhân tạo, bị phá hủy từ mặt đất. Sự tàn phá quá
nhanh chóng, quá mênh mông, quá triệt để đến mức
cô không cảm thấy một chút hy vọng nhỏ nhoi về gia
đình mình. Sau khi bom đã ngừng ném, cô trèo xuống
và xuyên rừng quay về trong tình trạng sững sờ, túi
bên phải nhỏ những giọt nước quả mọng giập nát.

Bước lùi khỏi cửa sổ, Raisa đang cố giữ bình

tĩnh. Leo đã cầu xin cô ở lại với gã, nói chi tiết những
rủi ro khi bỏ đi. Cô đồng ý không vì lý do nào khác
ngoài việc đây là cơ may tốt nhất của cô, không nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.