ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 1032

Sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ, cậu ta ngẩng lên nhìn tôi, vẻ khẩn cầu:

- Cô cô, cháu phải làm sao để báo cho chú ấy biết, cháu vẫn còn sống?

- Siêu ơi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Tôi biết làm cách nào, nhưng không muốn nói cho cậu ta, đành cười

vang, chuyển đề tài:

- Hãy nghĩ cách để vợ cháu sớm sinh em bé thì hơn. Cậu ta ngỡ ngàng,

sau đó thì đỏ mặt. Rajiva thuyết giảng kinh Phật ở chùa Đại Tự suốt bày
ngày liền. Hầu hết các tăng nhân và vương tôn quý tộc đều đến nghe giảng.
Danh tiếng của Rajiva như mặt trời ban trưa, người ta tôn vinh, ca ngợi
chàng khắp nơi, hệt như khi xưa ở Tây vực. Họ biết chàng được Diêu Hưng
rất mực trọng vọng. Trong số họ, có người thật lòng tin Phật, có kẻ giả vờ
xu nịnh, chỉ biết rằng, hàng ngày, khách khứa nườm nượp kéo đến nơi ở
của chúng tôi. Rajiva điềm nhiên trước mọi sự, chàng vẫn nhiệt tình tiếp
đón họ, nhưng chỉ dừng ở mức xã giao.

Đại tướng quân Diêu Hiển và tả tướng quân Diêu Tung đã không khiến

Rajiva thất vọng, chỉ sau vài ngày, gia đình của các cô gái lần lượt đến nhận
người thân. Mỗi cô gái đều được nhận một khoản tiền không nhỏ làm của
hồi môn. Diêu Hưng đặc biệt ưu ái Rajiva, cách vài hôm lại cho người
mang lễ vật và tiền bạc đến. Rajiva giao tất cả cho tôi quản lý. Tôi muốn
các cô gái được cưới gả tử tế, nên rất rộng rãi với họ.

Cuối cùng, chỉ còn lại ba cô gái. Vào thời cổ đại mà mang bầu khi chưa

kết hôn, Sơ Nhụy sẽ chẳng còn nơi nào để dung thân. Tôi đã bàn bạc với
Rajiva, cho phép cô ấy ở lại chỗ chúng tôi, yên tâm sinh con. Sau này,
chúng tôi sẽ nhận nuôi đứa bé để cô ấy yên tâm đi lấy chồng. Từ khi Rajiva
tuyên bố không bao giờ lấy vợ bé, tôi đã ngờ rằng, cặp song sinh mà sách
sử nhắc đến, chính là những đứa bé trong bụng Sơ Nhụy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.