ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 1059

nguyên tắc như vậy. Yến Nhi xinh đẹp hơn Hô Diên Tĩnh nhiều, vậy mà
cậu ta không hề động lòng.

Cậu ta bước tới, đứng cạnh tôi, phóng mắt ngắm cảnh đồi núi trùng điệp.

Một lúc sau mới buông tiếng thở dài:

- Lúc này mà tính chuyện nạp thiếp là thiếu lý trí. Cháu chỉ tạm thời lưu

lại Trường An để tìm kiếm cơ hội liên lạc với chú cháu. Nếu cưới Yến Nhi,
một mình cháu phải chăm sóc ba người phụ nữ, đường đi xa xôi, hiểm trở,
giữa thời buổi binh đao loạn lạc này, cháu làm sao gánh vác nổi.

Tôi há hốc miệng, rồi tự phạt bằng việc đánh vào đầu mình một cái. Vì

sao đầu óc tôi lúc nào cũng toàn nghĩ đến chuyện yêu đương thế nhỉ? Tôi
đã quên mất người trước mặt mình là Mộ Dung Siêu, người mà lúc nào
cũng chỉ nghĩ đến vương vị, quyền lực, mà không phải tình yêu.

Cậu ta chăm chú quan sát phản ứng của tôi, ánh mắt lấp lánh những ý tứ

khó hiểu. Tôi lắc đầu, buồn nản:

- Nắng quá, chúng ta về thôi.

Cậu ta kéo tay tôi lại, thận trọng rút từ trong người ra một túi vải bọc gì

đó khá dài. Đó là một thanh gươm cong, chừng bảy, tám tấc, bao gươm dát
vàng, nạm ngọc ngà châu báu lấp lánh. Cậu ta nâng niu thanh gươm vàng
trong tay, rút ra khỏi vỏ, lưỡi gươm sắc nhọn, phản chiếu thứ ánh sáng buốt
lạnh. - Đây là di vật bà nội cháu để lại trước lúc lâm chung. Năm xưa, khi
ra đi, chú cháu đã nói rằng ngày sau sẽ nhờ vào thanh gươm này để nhận
nhau. Bà nội căn dặn rằng: nhất định phải tìm được chú cháu, nhất định
phải khôi phục đại nghiệp của nhà Mộ Dung.

Tôi lặng nhìn thanh gươm chứa nặng sự kí thác, lòng tin tưởng và khát

vọng cháy bỏng mấy đời nhà Mộ Dung. Ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ thanh
gươm, chiếu rọi tham vọng mãnh liệt dâng trào trong mắt Mộ Dung Siêu.
Trong lòng đột nhiên thấy buồn ảo não, không ngăn nổi tiếng thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.