ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 173

càng tốt, nếu không tôi sẽ mắc sai lầm. Mà sai lầm này, chắc chắn sếp sẽ
không tha cho tôi và bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho mình.

Vợ chồng Mavasu mang đồ ăn vào phòng, mùi thơm của thức ăn đã làm

vơi bớt đi hương thơm say người kia. Mối nghi hoặc của Mavasu vẫn rất
lớn, điều đó thể hiện qua ánh mắt nhìn tôi chăm chú. Tôi không biết Rajiva
đã nói gì để ông cụ chấp nhận sự trở lại của tôi, nên chỉ biết gượng cười
chống chế. Sau đó, hỏi Rajiva, mới biết, cậu ta nói với Mavasu, tôi là cháu
gái của Ngải Tình. Tôi cười lăn lóc. Nói như thế thật là… Nhưng khoan đã,
hòa thượng không được phép nói dối kia mà? Tôi định trêu chọc Rajiva,
nhưng đã kịp dừng lại. Vì chính tôi cũng không nghĩ ra cách giải thích nào
hợp lý hơn cho sự trở lại của mình.

- Rajiva, lần trước có một chiếc ba lô tôi quên mang theo, cậu còn giữ nó

không?

Tôi đã bỏ lại bao nhiêu đồ dùng của thời hiện đại, trong đó có tập giấy

nháp và cuốn sổ tay quan trọng. Sếp từng nhắc nhở rất nhiều lần là không
được lưu lại bất cứ thứ rác thải hiện đại nào, nếu để người đời sau phát hiện
ra, thì… Thử tượng tượng xem, một nhà khảo cổ với mái tóc bạc phơ đang
lọ mọ nghiên cứu một gói đồ cũ nát, rồi ông đột nhiên phát hiện ra ở một
góc nhỏ của gói đồ mấy chữ cái này: “Northface”… Rùng cả mình!

Rajiva gật đầu, nhưng nét mặt không được tự nhiên. Lạ quá, lẽ nào cậu ta

thích cái ba lô của tôi? Đừng đùa, Northface là nhãn hiệu ba lô du lịch hàng
đầu thế giới đấy! Khoản tiền mua chiếc ba lô này là do nhóm nghiên cứu
chi trả, chứ một sinh viên nghèo như tôi làm sao mà mua nổi. Nhưng mà,
kể cả Rajiva thích đến thế nào tôi cũng không thể tặng cậu ấy được.

- Mấy hôm nữa sẽ mang đến cho cô.

Tôi gật đầu, uống thêm một ngụm canh thịt dê.

- Rajiva, tôi muốn đi tham quan chùa Cakra, được chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.