ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 239

- Pusyseda…

- Cảm động lắm phải không?

Tôi gật đầu, nước mắt trực trào ra, tôi sắp không kìm chế được nữa rồi!

- Vậy, cho tôi ôm một cái!

Tên sói nham hiểm chuẩn bị lao vào cô bé quàng khăn đỏ, nhưng đã bị

khổ chủ cho một cái bạt tai. Những giọt nước mắt khi nãy trực trào ra đã
được nuốt ngược trở lại vào trong bụng.

Hôm đó, tôi đã đến thăm Kumarayana. Mười năm qua đi, hai người con

trai của ông đã trưởng thành và đang tận hưởng những năm tháng tươi đẹp
nhất của đời người, còn với ông, mười năm thời gian giống như lưỡi dao vô
hình cắt từng vết hằn học trên thân thể ông. Khuôn mặt vốn đã gầy guộc,
khổ hạnh, nay càng thêm hốc hác, xanh xao, tóc ông bạc trắng, hình như
năm nay ông mới ngoài năm mươi tuổi. Nhưng ông có vẻ rất yếu, những
tiếng ho khan bật lên liên hồi. Nhưng đôi mắt màu xám nhạt khảm giữa hai
hốc mắt như hai vực sâu hun hút ấy, đôi mắt sáng rực vẻ thông tuệ và từng
trải ấy như nhìn thấu tâm cam con người. Tôi bỗng run rẩy, đôi mắt Rajiva
rất giống mắt cha.

Bộ dạng bông đùa, cười cợt thường ngày của Pusyseda biến mất, cậu tỏ

ra rất mực cung kính đối với cha, chuyện trò từ tốn với ông rất lâu bằng
tiếng Phạn. Kumarayana không ngừng đưa ánh mắt kinh ngạc hướng về
phía tôi, khiến tôi không khỏi lo lắng, Nhưng sau đó, ông không hề tỏ ra
thắc mắc về lai lịch kỳ lạ của tôi. Ông chỉ nhẹ nhàng bảo tôi hãy yên tâm ở
lại và rằng người của phủ quốc sư sẽ đối đãi với tôi như một vị khách quý.
Tôi đã đoán đúng, một người thông tuệ như Kumarayana, dù ông không thể
biết rõ thân phận thật sự của tôi, nhưng ông sẽ không xem tôi như yêu ma
quỷ quái để rồi trói tôi lại và đem thiêu sống. Có lẽ vì thế, ông mới sinh ra
hai người con trai xuất sắc như vậy và cả hai đều yêu kính ông như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.