ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 354

thêm chấn thương nghiêm trọng. Các khớp xương ở khu vực nhạy cảm vốn
đã rất khó liền, bây giờ lại càng nguy hiểm hơn.

Pusyseda nổi trận lôi đình muốn trị tội tên phu xe nhát gan bỏ trốn,

nhưng tôi đã ngăn lại. Dù sao đó là bản năng tự bảo vệ để có thể tiếp tục
sinh tồn mà thôi.

Ngự y trong cung đã đến, khi cánh tay được vén lên, tôi rụng rời. Nếu

không phải là một phần thân thể mình, chắc chắn tôi sẽ cười phá lên và bảo
rằng, cánh tay trông như chân giò ninh nhừ ấy! Vết thương đã bị vi khuẩn
tấn công, rất có thể sẽ bị hoại tử. Trời ơi, sao lại như thế được! Vết thương
này đã bám theo tôi gần nửa năm, tôi vẫn tích cực chữa trị kia mà, vì sao
khả năng phục hồi lại kém như vậy?

- Ngải Tình, đừng sợ!

Pusyseda nắm chặt cánh tay còn lại của tôi, cậu ta dường như còn sợ hãi

hơn cả tôi.

- Chờ nhé, tôi sẽ vào cung tìm loại thuốc tốt nhất cho chị.

Pusyseda vội vã rời phủ cùng ngự y, tôi nằm trên giường suy nghĩ mông

lung. Rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào, vì tôi sử dụng cỗ máy vượt thời gian quá
nhiều lần, nên đã bị nhiễm phóng xạ? Cánh tay tôi, liệu có tàn phế?

Càng nghĩ càng sợ hãi, không chịu nổi nữa, tôi bèn ngồi dậy. Tôi nói với

cô người rằng tôi muốn một mình yên tĩnh, sau đó tôi cắn răng chịu đau, lê
bước đến phòng Pusyseda. Chắc chắn cậu ta đã cất giấu chiếc đồng hồ ở
một nơi nào đó rất kín đáo. Tôi gõ nhẹ vách tường, rồi lật tìm trong tủ sách.
Chỉ dùng được một bên tay nên động tác rất chậm. Trong lòng bồn chồn, lo
lắng, không biết khi nào cậu ta sẽ về?

Tôi bám vào thành giường, quỳ xuống, thò tay vào gầm giường tìm

kiếm. Hình như tay tôi chạm phải một vật gì đó, tôi mừng rỡ, kéo ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.