ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 372

một chiếc túi thần kỳ, nó có thể lôi từ trong túi ra bất cứ thứ gì nó muốn.
Tôi không thích món quà đó lắm, tôi có phải trẻ con nữa đâu mà chị tặng
tôi thứ đồ dành cho con nít vậy? Nhưng vì là bức tranh do chính tay chị vẽ,
nên tôi đành nhận vậy!

Tôi biết tin chị sắp ra đi, chị sẽ đến Trường An trên hành trình kéo dài

một năm trời. Nhưng tôi không muốn vậy, tôi phải nghĩ ra cách gì để giữ
chị ở lại.

Tôi nghĩ đến chiếc vòng tay kỳ lạ của chị. Chiếc vòng đó biết động đậy,

tôi từng nhìn thấy. Nhưng lần đó, chị đã nghiêm mặt cảnh cáo tôi không
được động vào bất cứ thứ gì trên chiếc vòng ấy. Chị đeo nó cả ngày, đi ngủ
cũng nhét xuống dưới gối, chỉ khi đi tắm chị mới tháo ra để một chỗ. Càng
ngày tôi càng cảm thấy chiếc vòng đó có điều gì rất kỳ lạ. Thế là, hôm đó,
nhân lúc chị đi tắm, tôi đã lẻn vào phòng chị, kiểm tra đồ vật kì quái ấy.

Không biết tôi đã chạm vào đâu mà chiếc vòng đột nhiên phát ra thứ ánh

sáng màu xanh và những tiếng tích tắc lạ lùng. Khi tôi chưa hết kinh ngạc
thì chị đã bước vào phòng. Không muốn bị chị mắng vì tôi đã lẻn vào lấy
trộm chiếc vòng, tôi vội vàng thanh minh:

- Ngải Tình, chiếc vòng này thú vị quá, biết kêu tích tắc tích tắc, chị cho

em nhé?

Nhiều năm sau tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng hôm ấy. Tôi thường tự hỏi,

nếu tôi không bày trò lấy trộm chiếc vòng đó, mọi thứ liệu có khác đi? Sau
khi chị biến mất trong chùm sáng kỳ quái, tôi đã đi tìm chị khắp nơi, một
tháng sau mới chịu bỏ cuộc. Trên đời này có thần thánh thật ư? Chị là tiên
nữ thật ư? Tôi không tin Phật, điều duy nhất tôi tin là tôi đã gặp tiên nữ
năm lên mười. Chỉ có tiên nữ mới xinh đẹp, thông minh, đáng yêu như vậy,
mới khác biệt như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.