ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 389

cô ấy trước mặt anh ta, tôi có thể làm được như vậy, anh ta thì sao? Nhưng
sau cái hôn đó, tôi biết mình đã trách lầm cô ấy. Phản ứng dữ dội của cô ấy
chứng tỏ giữa hai người họ chưa xảy ra chuyện gì cả, có nghĩa là tôi vẫn
còn thời gian để giành lại cô ấy.

Cô ấy cắn vào môi tôi, giúp tôi bình tĩnh trở lại. Tôi gào lên với anh ta:

- Anh đã có mọi thứ, đừng tranh giành cô ấy với tôi nữa!

Tôi còn có thể nói những lời cay độc hơn thế, nhưng tôi không làm vậy,

tôi chỉ muốn nói với anh ta điều này: Tôi cần cô ấy!

Sau đó nghĩ lại, tôi đã rất hối hận về sự thô bạo của mình hôm ấy. Tôi

biết cô ấy bị thương và hành động lỗ mãng của tôi đã gây ra phản tác dụng.
Trở về phủ quốc sư, cô ấy tránh tôi như tránh tà. Tất cả là lỗi của tôi. Lẽ ra
cô ấy đã gần như chấp nhận những cử chỉ thân mật của tôi. Nhưng tôi
không có thời gian để nghĩ về những việc đó nữa vì cha tôi đổ bệnh. Tôi
định bụng sẽ xin lỗi cô ấy sau khi cha bình phục.

Nhưng cha đã không qua nổi trận ốm đó. Người cha thương yêu nhất của

tôi đã mang theo nỗi nhớ nhung người mẹ của tôi lìa xa thế giới này. Tôi đã
không quá đau buồn khi mẹ mất, nhưng nỗi đau khi cha qua đời khiến tôi
suy sụp suốt một thời gian dài. Khi trái tim biết rung động, tôi mới thấu
hiểu nỗi tương tư vò xé tâm can mà cha phải chịu đựng. Lẽ ra lúc trước tôi
nên ngoan ngoãn nghe lời cha, không nên làm những việc khiến cha đau
lòng. Xót xa thay, đến khi nhắm mắt xuôi tay, cha đã không được thấy sự
hối cải của tôi.

Dù hơn một tháng qua, tôi đã hiểu rõ tôi không có chỗ trong trái tim cô

ấy, nhưng tôi vẫn ngỏ lời cầu hôn. Vì tôi muốn mang lại cho cô ấy những
thứ anh ta không thể. Nhưng đã quá muộn, tôi không thắng nổi và thực tế là
chưa bao giờ thắng. Trái tim tôi trống rỗng khi nghe cô ấy thừa nhận tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.