Tôi đưa cô ấy đi ăn, tôi không thấy đói, nhưng cô ấy có vẻ rất háo hức.
Tôi rất thích ngắm vẻ thuần phác của cô ấy, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi
hân hoan, vui sướng rồi. Tôi càng vui hơn khi cô ấy bảo cô ấy vừa trở về.
Lần đầu tiên, tôi đã nhanh hơn anh trai mình một bước. Tôi sẽ cố gắng để
cô ấy không có quá nhiều ràng buộc với anh ấy. Anh ấy nên làm tốt bổn
phận nhà sư của mình. Còn tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc tiên nữ.
Tôi đưa cô ấy về phủ, đọc “Kinh thi” cho cô ấy nghe, nhìn cô ấy cảm
động. Đêm đó, tôi trằn trọc, không sao ngủ được. Tim tôi đập liên hồi mỗi
khi nghĩ đến cô ấy đang ở cách mình không xa. Sao thế nhỉ? Tôi như thể
cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi lần đầu biết yêu vậy!
Tôi đã không hề chợp mắt, miên man ngóng chờ trời sáng. Không kìm
chế nổi, tôi bật dậy, lén đến phòng cô ấy, ngồi ngắm cô ấy ngủ. Cô ấy nằm
nghiêng, hơi thở đều đặn làm bay bay những sợi tóc lòa xòa trước mặt. Tôi
xếp gọn những lọn tóc cho cô ấy, đột nhiên rất muốn hôn cô ấy. Ý nghĩ ấy
khiến tôi toát mồ hôi, tôi lén lút sáp lại, làn môi cô ấy đã gần trong gang
tấc, làn môi đỏ thắm tự nhiên ấy có sức hấp dẫn hơn bất cứ người phụ nữ
chải chuốt nào. Nhưng cô ấy đột nhiên xoay người, miệng lẩm bẩm câu gì
đó. Tôi giật mình suýt bổ nhào xuống đất. May mà cô ấy không thức giấc.
Tôi phì cười, Pusyseda mà cũng có lúc muốn hôn trộm phụ nữ ư? Và lại
còn cảm thấy tội lỗi khi trong đầu nảy sinh ý định đó nữa chứ.
Những ngày diễn ra lễ hội Sumuzhe là những ngày vui vẻ nhất, bởi vì tôi
có cô ấy ở bên. Tôi thích trêu đùa cô ấy, chọc tức cô ấy. Mỗi khi nhắc đến
chuyện nam nữ, cô ấy lại đỏ mặt. Đó là phản ứng tự nhiên của những cô gái
trinh trắng. Tôi vui mừng khôn tả, cô ấy giống như nụ hồng sắp nở, hy
vọng, tôi sẽ hái được nụ hồng đó. Nếu là những cô gái khác, dù thời gian ve
vãn, tán tỉnh có kéo dài bao lâu thì hạ màn vẫn là cảnh lên giường. Nhưng
tôi không muốn lập tức “ra tay” với cô ấy như với họ. Có lẽ vì tôi không
dám? Những tâm tình của cô ấy về sự gặp gỡ, yêu thương, gắn bó mang lại
cho tôi những dư vị xúc cảm mới mẻ. Thì ra, hoan lạc không khó, thương